Đại Mộng Chủ

Chương 1567: Kim Tằm Cổ

Thẩm Lạc nhẹ nhàng thở ra, quay lại nhìn thoáng qua bốn phía, phát hiện đám người trong lúc kịch chiến, không ít người trên thân mang theo thương thế, nhưng nhìn cũng không quá nghiêm trọng.

Hiển nhiên, thực lực của bọn họ đều không kém.

Đúng lúc này, từng đợt âm thanh cổ quái từ bốn phía vang lên, nghe hơi giống thanh âm ve kêu, nhưng lại lộ ra thập phần ngột ngạt, giống như thanh âm ấu ve đang phá đất chui lên.

Trong lòng Thẩm Lạc nghi hoặc, trận trận thanh âm ve kêu lại càng ngày càng vang dội.

Đột nhiên, đôi mắt Thẩm Lạc nhảy một cái, tựa hồ cảm ứng được thứ gì đang bay tới, liền điều khiển Quỷ Đằng thượng nhân lắc mình tránh đi.

Nhưng bộ thân thể này dù sao cũng không phải của mình, tốc độ vẫn chậm một cái chớp mắt, hắn cảm thấy gương mặt truyền đến đau đớn một hồi, một cái lỗ máu "Phốc" một tiếng từ phía bên phải gương mặt hắn sụp xuống.

Thẩm Lạc không lo thương thế, vội vàng dời ánh mắt lần theo đạo quỹ tích vừa rồi, lại chỉ thấy một trận lưu quang hơi mờ lóe lên, thoáng qua lại biến mất không thấy.

Mà trên má phải của hắn cũng rất nhanh truyền đến một cỗ đau nhức kịch liệt giống như bị thiêu đốt.

Quỷ Đằng thượng nhân đưa tay sờ lên, ngón tay cũng truyền tới một trận phỏng rát, cúi đầu nhìn lại, phát hiện mặt dưới ngón tay bị đốt đen một mảnh, đúng là có vết tích bị ăn mòn.

Hắn tiện tay ngưng ra một mặt thủy kính xem xét, lập tức kinh hãi.

Chỉ thấy miệng vết thương má phải bị ăn mòn ra một huyết động khủng bố lớn chừng quả đấm, bên trong có thể nhìn thấy da thịt và xương cốt màu phấn hồng.

"Mọi người cẩn thận, có thứ gì đó rất lợi hại, tốc độ rất nhanh, thân hình rất khó phát hiện, nhưng cổ độc thập phần kịch liệt." Thẩm Lạc vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

"A. . ."

Một bên khác, ngay lúc đó truyền đến tiếng kêu thảm của Lý Bưu.

"Là Kim Tằm Cổ, cẩn thận chút." Đào Hương cũng phát hiện tung tích vật kia, vội vàng nói.

Thẩm Lạc không để ý nữa, mà vừa cảnh giới, vừa bắt đầu tu bổ thương tích trên mặt.

Nhưng thử qua, thần sắc Thẩm Lạc không khỏi hơi đổi.

Vết thương trên mặt hắn không những không thể khỏi hẳn, vết thương mặc dù không tiếp tục mở rộng, nhưng cổ độc bên trong lại theo huyết dịch và pháp lực Quỷ Đằng thượng nhân khuếch tán ra cực nhanh.

Mà càng làm cho hắn bất an là, trước đó chém giết độc trùng cùng Xà Cổ Tri Chu Cổ, vô ý hút cổ độc vào thể nội Quỷ Đằng thượng nhân, giờ phút này vậy mà giống như được triệu hoán, trở nên dị thường sinh động.

Phân hồn Thẩm Lạc ngưng tụ, toàn lực thi pháp áp chế, vậy mà có cảm giác áp chế không nổi.

Giữa hai loại cổ độc kia tựa hồ có một loại liên hệ khó tả nào đó, đang điên cuồng xích lại gần nhau.

Thẩm Lạc mặc dù còn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra, nhưng cũng biết tuyệt đối không thể để cho chúng đạt được, hai loại cổ độc nếu tụ hợp lại, nhất định sẽ phát sinh chuyện khó mà khống chế.

Nghĩ đến đây, Thẩm Lạc điều khiển Quỷ Đằng thượng nhân lặng lẽ lấy từ trong tay áo mở ra Tiêu Dao Kính, một viên châu lặng yên từ trên tay Thẩm Lạc, đưa đến tay Quỷ Đằng thượng nhân.

Hắn âm thầm độ nhập pháp lực vào Vạn Độc Hỗn Nguyên Châu, trên hạt châu lập tức ẩn ẩn chớp động lưu quang.

Hai loại cổ độc quấy phá khuếch tán trong cơ thể hắn, tốc độ lập tức dừng lại một chút, tiếp theo bắt đầu chảy về phía Vạn Độc Hỗn Nguyên Châu.

Chờ đến cả hai tụ tập đến lòng bàn tay Quỷ Đằng thượng nhân, một cỗ đau đớn kịch liệt khó nói nên lời kém chút khiến phân hồn Thẩm Lạc mất khống chế, cơ hồ muốn nghẹn ngào hét to lên.

Huyết nhục nơi lòng bàn tay hắn cơ hồ trong nháy mắt tan chảy, nếu không phải độc cổ dung hợp một chỗ lập tức bị Vạn Độc Hỗn Nguyên Châu hấp thu, chỉ sợ bạch cốt trên lòng bàn tay cũng lập tức bị nung chảy.

Cũng may lúc khẩn yếu quan đầu, hắn bảo vệ chặt thần thức, khống chế Quỷ Đằng thượng nhân không buông tay ra.

Chờ đến khi cổ độc bị hấp thụ sạch sẽ, hắn mới lần nữa thi triển bí thuật, huyết nhục bàn tay và gương mặt mới bắt đầu nhanh chóng chữa trị.

"Cũng may vừa rồi chỉ bị thương tổn rất nhỏ, cũng không trúng độc quá nhiều, nếu không bộ thân thể Quỷ Đằng thượng nhân này chỉ sợ sẽ hòa tan hết." Thẩm Lạc thầm nghĩ.

Bất quá, hắn chỉ chữa trị một nửa huyết nhục trên mặt, lưu lại một vết thương kinh khủng, không hoàn toàn chữa trị.

Có Vạn Độc Hỗn Nguyên Châu nơi tay, Thẩm Lạc an tâm hơn một chút, không còn e ngại độc tố xâm nhập, bắt đầu ngưng thần ở trên chiến trường tìm kiếm thân ảnh Kim Tằm Cổ.

Cũng không biết có phải do lấy ra Vạn Độc Hỗn Nguyên Châu hay không, trong lúc nhất thời, mặc kệ là nhện độc màu xanh sẫm, hay là Kim Vĩ Cự Mãng đều không chủ động tấn công Thẩm Lạc.

Ánh mắt Quỷ Đằng thượng nhân chớp động nhìn qua lại bốn phía, rốt cuộc hắn bắt được tung tích Kim Tằm Cổ.

Thứ này có hình thể cực nhỏ, giống như con nhộng, bất quá hình thái càng giống một loại giáp trùng nhỏ nào đó, toàn thân có màu kim hoàng, chỉ là vì tốc độ cực nhanh, mắt người rất khó nhìn rõ diện mục thật của nó, mới nhìn nó tựa như trạng thái hơi mờ.

Vừa nhìn thấy, Thẩm Lạc còn có chút kinh ngạc, vật nhỏ này lúc phi hành, tư thái vậy mà có cách làm khác nhau, nhưng giống mình thi triển Chấn Sí Thiên Lý đến kì diệu, bất quá không phải xuyên thẳng qua cự ly xa, nên cuối cùng vẫn có dấu vết mà lần theo.

Hắn phát hiện điều này, liền thấy hứng thú, vừa làm bộ cùng một đầu Cổ Xà dây dưa, vừa ngưng thần tìm kiếm tung tích Kim Tằm Cổ, trải qua quan sát, rốt cuộc phát hiện trong cả tòa đại điện này, có sáu con Kim Tằm Cổ.

Mà quỹ tích sáu Kim Tằm Cổ này phi hành hoàn toàn khác biệt, chúng giăng khắp nơi, đúng là cơ hồ phân chia toàn bộ khu vực trong đại điện ra.

Chỗ vị trí trống của chúng, mới do những Kim Vĩ Cự Mãng, Cổ Xà cùng nhện độc màu xanh sẫm lấp vào.

Mà trước mắt trong đại điện, Kim Tằm Cổ hoạt động công kích chỉ có hai con, còn lại mặc dù cũng đang di chuyển, nhưng không chủ động công kích đám người, giống như đang ẩn núp chờ đợi cơ hội gì.

Thẩm Lạc suy đoán, những Kim Tằm Cổ này sở dĩ không toàn thể xuất động công kích, là đang đợi Kim Vĩ Cự Mãng và nhện độc màu xanh sẫm tiêu hao pháp lực đám người, thậm chí dần dần khuếch tán độc tố ra, cuối cùng mới xuất động thu hoạch tính mệnh.

Nếu thế, bố trí trong Hồn Tử Môn này càng thêm chặt chẽ so với Hồn Sinh Môn, đơn giản tựa như một tòa pháp trận tinh vi, nếu không phòng bị xông vào, thật đúng là cửu tử nhất sinh.

Nhìn một lát, Thẩm Lạc cũng dần dần hiểu ra bố cục mấu chốt, chính là sáu Kim Tằm Cổ kia, chỉ cần diệt sát chúng, uy hiếp trí mạng sẽ sớm bị tiêu diệt, những Cổ Xà và nhện độc kia cũng không đủ gây sợ.

"Chư vị, nếu muốn phá giải nơi đây, hãy nghe ta nói một lời?" Thẩm Lạc khống chế Quỷ Đằng thượng nhân bỗng nhiên la lớn.

"Hẳn là ngươi tìm ra Hồn Tử Trụ rồi?" Điền Tam Thất cầm một thanh trường kiếm chặt đứt chu mâu trước người, mở miệng hỏi.

"Không có, bất quá chư vị nếu không nghe ta, nhiều nhất tiếp thêm nửa khắc đồng hồ, chỉ sợ cũng không còn thong dong như giờ." Thẩm Lạc tự tin nói.

"Quỷ Đằng đạo hữu, sao nói ra lời ấy?" Vạn Thủy chân nhân từ xa xa hỏi.

"Từ khi chúng ta bước vào Hồn Sinh Môn chém giết độc trùng, có lẽ không chú ý, hoặc đã chú ý tới, những độc trùng kia cho dù bỏ mình, độc tố thể nội cũng không triệt để tiêu tán, mà rải trong hư không. Chư vị mặc dù đều có pháp khí hộ thân và bí thuật che chở, nhưng hoặc thể nội nhiều hoặc ít đều hút vào những độc tố này." Quỷ Đằng thượng nhân nói.

Những người còn lại nghe vậy, không cần tự tra, cũng biết Quỷ Đằng thượng nhân nói không sai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận