Đại Mộng Chủ

Chương 1596: Nguy hiểm tính mạng

"Điên rồi, tiểu tử ngươi đúng là điên rồi!" Hỏa Linh Tử thấy thế, đành phải bất đắc dĩ lắc đầu nói.

Gã nghe sau lưng dần dần vang lên tiếng va chạm lộn xộn, trở về khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu toàn lực điều khiển Cốc Huyền Tinh Bàn duy trì pháp trận, nhốt tất cả phi kiếm ở trong đó.

Lúc này trong đan điền Thẩm Lạc tựa như núi lửa phun trào, trong mạch quản giống như dòng nham thạch trôi, ngũ tạng câu phần thống khổ không ngừng ăn mòn ý chí của hắn, khiến cho hắn tạm thời phong bế hô hấp, một chút khí cơ dẫn dắt, cũng có thể làm hắn đau đến không muốn sống.

Hắn cũng không ngờ, chỉ một lần luyện kiếm, lại khiến hoả độc trong cơ thể hắn bộc phát mãnh liệt như thế.

Nhưng cái này cũng không phải là không có dấu vết để tìm kiếm, dù sao trong cơ thể hắn Thuần Dương lực vốn cực thịnh, bây giờ trong Thuần Dương phi kiếm lại đặt vào ba Kim Ô Kiếm linh, càng làm cho cực dương tăng vọt đến biên giới sắp sụp đổ.

Trước mắt Chu Tước Thạch mài kiếm, càng rèn cho phi kiếm Thuần Dương lực thêm tinh thuần, phong mang tất lộ.

Lần này, rốt cuộc làm nứt vỡ tầng giới hạn cực dương kia, hỏa độc toàn diện bộc phát, bắt đầu phản phệ thân thể của hắn.

Thẩm Lạc đã thử vận chuyển công pháp vô danh, lấy Thủy lực chống lại hỏa độc, kết quả giữa hai bên chênh lệch thực sự quá lớn, căn bản không giúp hắn trở về trạng thái thăng bằng.

Thế nhưng thấy Chu Tước Thạch sắp hao hết, phi kiếm mài cũng sẽ hoàn thành, Thẩm Lạc thực sự không muốn nửa đường tách ra, vẫn cắn răng kiên trì.

"Ầm ầm ầm."

Liên tiếp phi kiếm va chạm làm pháp trận nổ đùng không ngừng vang lên, điều này tức là Thẩm Lạc khống chế phi kiếm đã càng ngày càng kém, ý thức của hắn cũng sắp đến bờ sụp đổ.

Hỏa Linh Tử thấy thế, thở dài một tiếng, tay vung lên, càng nhiều pháp lực rót vào trong Cốc Huyền Tinh Bàn.

Chỉ thấy gã đưa tay nắm hư không, pháp trận phòng ngự màu vàng theo động tác của gã không ngừng co vào, áp súc phạm vi hoạt động của phi kiếm, khiến cho chúng va chạm càng nhiều với Chu Tước Thạch, tăng tốc mài kiếm.

Thời gian như từng giọt từng giọt nước trôi qua, rõ ràng chỉ thời gian một chén trà công phu, giờ khắc này Hỏa Linh Tử cảm giác lại tựa như một năm dài dằng dặc.

Rốt cục, "Bang lang" một tiếng duệ minh vang lên.

Tất cả phi kiếm chợt hiện kiếm quang, mài xong mảnh Chu Tước Thạch cuối cùng, bắn ra phía ngoài trận.

"Ầm" một tiếng nổ đùng vang lên.

Cốc Huyền Tinh Bàn phóng thích ra pháp trận phòng ngự màu vàng, lúc này đúng là không thể ngăn cản phi kiếm lăng lệ, bị kiếm thứ nhất xuyên qua.

Pháp trận phòng ngự ầm vang phá toái, Hỏa Linh Tử cũng bị phản phệ, trong miệng phát ra một tiếng vang trầm, tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

Cốc Huyền Tinh Bàn lơ lửng giữa trời cũng rớt xuống theo.

Hỏa Linh Tử không để ý tới tình huống Cốc Huyền Tinh Bàn, vội vàng gượng đứng dậy, đi tới bên cạnh Thẩm Lạc.

Gã đưa tay tính chạm vào Thẩm Lạc, lại bị nhiệt độ nóng rực không gì sánh được trên thân hắn làm co rụt tay lại, trong lòng kinh hãi không gì sánh được.

"Nhiệt độ này, chỉ sợ là sắp bốc cháy rồi?"

Nhưng dù gã la lên, Thẩm Lạc lại không có nửa điểm phản ứng, nhìn tựa như lâm vào hôn mê.

Lúc này, mười sáu thanh phi kiếm đi du lịch trong hư không một vòng cũng nhao nhao trở về, đi tới bên người Thẩm Lạc.

Bọn chúng vừa mới tới gần, nhiệt độ trên người Thẩm Lạc lại lần nữa tăng vọt, quần áo trên người bắt đầu cháy rừng rực.

Hỏa Linh Tử thấy thế, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Trong khi cuống quýt, gã bỗng nhiên nghiêng người, lộn nhào xuống dưới đất nhặt lên Cốc Huyền Tinh Bàn, vội lau bụi đất trên đó, tay phải kết pháp quyết bắt đầu thôi động nó.

Theo động tác của gã, Cốc Huyền Tinh Bàn ung dung bay lên, treo trên đỉnh đầu Thẩm Lạc.

Ngay sau đó, hai tay của gã chắp lại, điểm hư không một điểm, trên Cốc Huyền Tinh Bàn có quang mang sáng lên, một toà pháp trận màu thủy lam từ trên trời giáng xuống, hóa thành một tầng màn nước màu lam, bao phủ hắn ở giữa.

Thân ở trong pháp trận, Thẩm Lạc cảm thấy trận trận thanh lương cuốn tới, toàn thân "Tê tê" bốc lên hơi nước màu trắng, sau một lúc lâu mới tỉnh lại.

Hắn nhìn thoáng qua Hoả Linh Tử còn đang toàn lực duy trì đại trận, trong lòng không khỏi dâng lên lòng cảm kích, lại thấy tất cả phi kiếm đang lơ lửng ở bên ngoài, cũng không thu hồi, mà khiến cho tất cả rời xa mình, tựa vào cạnh cửa động phủ.

"Hỏa đạo hữu, đa tạ." Thẩm Lạc nhìn Hỏa Linh Tử nói.

"Tạ ơn cái rắm, Thiên Nhất Thủy Nguyên Trận chính là đại trận thuỷ pháp cao giai nhất trong Cốc Huyền Tinh Bàn, thế nhưng căn bản ép không được hỏa độc trên người ngươi, tiểu tử ngươi còn có biện pháp tự cứu hay không, nếu không có thì tranh thủ thời gian nói di ngôn đi." Hỏa Linh Tử trách mắng.

Trong khi nói chuyện, khóe miệng gã cũng tràn ra máu tươi, hiển nhiên cũng thụ thương không nhẹ.

Thẩm Lạc thấy thế, cánh tay khẽ nâng lên, trong lòng bàn tay Tiêu Dao Kính sáng lên quang mang, mở ra một cánh cửa ánh sáng.

Nhiếp Thải Châu còn không biết chuyện gì xảy ra, liếc mắt liền thấy toàn thân Thẩm Lạc đen nhánh trần trụi, cuống quít nghiêng người tránh né, chỉ là rất nhanh phát giác được khí tức trên người Thẩm Lạc không đúng, lập tức quay lại.

Nàng không lo được nam nữ bất tương thân, một bước phóng ra quang môn, mở miệng lo lắng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

"Hắn bị hỏa độc phản phệ, nguy hiểm tính mạng rồi." Hỏa Linh Tử lời ít mà ý nhiều, lập tức nói.

Nhiếp Thải Châu nghe vậy, trong mắt chợt kinh hoảng, rất nhanh lại khôi phục trấn định, nhưng hai đầu lông mày khó nén được lo lắng.

Nàng tiến lên sờ cánh tay Thẩm Lạc, lúc này cũng bị nhiệt độ cao nóng bỏng, lại cố nén, đôi mi thanh tú hơi nhíu lên, nhưng không lên tiếng.

"Hỏa đạo hữu, ngươi cũng thụ thương không nhẹ, về trong Tiêu Dao Kính chữa thương đi, bên này giao cho ta." Nhiếp Thải Châu quay lại nhìn Hỏa Linh Tử, mở miệng nói.

"Thế nhưng, hắn. . ." Hỏa Linh Tử còn chưa nói hết, đã bị cắt ngang.

"Yên tâm, có ta ở đây, tuyệt sẽ không để huynh ấy xảy ra chuyện." Nhiếp Thải Châu chém đinh chặt sắt nói.

"Tốt, vậy giao cho ngươi." Hỏa Linh Tử thấy thần sắc nàng kiên định, chỉ có thể nhẹ gật đầu, thu hồi Cốc Huyền Tinh Bàn, quay người trở về Tiêu Dao Kính.

Theo đạo quang môn màu trắng đóng lại, ánh mắt Nhiếp Thải Châu lần nữa nhìn xuống thân thể Thẩm Lạc.

Không có Thiên Nhất Thủy Nguyên Trận áp chế, hoả độc trên thân Thẩm Lạc lần nữa bộc phát, trong nháy mắt lại mất đi ý thức.

Pháp lực của hắn đã không thể ngăn cản hỏa độc lan tràn bộc phát, lực lượng nóng rực thể nội đang muốn tràn ra, làn da toàn thân xích hồng không nói, bên ngoài thân vậy mà cũng như đại địa khô cạn, hiện ra đạo đạo vết rạn nứt.

Nhiếp Thải Châu nhìn thấy, đau lòng không thôi, vội vàng quỳ sát bên người của hắn, hai tay xoa bụng của hắn, trong lòng bàn tay có một cỗ khí băng hàn thẩm thấu ra, dũng mãnh lao tới thể nội Thẩm Lạc.

"Tê tê. . ."

Từng đợt hơi nước màu trắng từ dưới lòng bàn tay nàng không ngừng toát ra, nhiệt độ quanh thân Thẩm Lạc mới thoáng giảm xuống một chút.

Nhưng biện pháp này hiển nhiên cũng chỉ là trị phần ngọn mà không thể trị tận gốc, do bị kích thích, hoả độc trong đan điền Thẩm Lạc ngược lại càng thêm mãnh liệt lên.

Thẩm Lạc đang hôn mê, không khỏi phát ra trận trận tiếng rên thống khổ.

Ánh mắt Nhiếp Thải Châu si ngốc nhìn Thẩm Lạc bởi vì thống khổ mà gương mặt vặn vẹo, trong mắt lóe lên vẻ do dự khó lựa chọn.

"Làm sao bây giờ, ta không thể trơ mắt nhìn biểu ca bỏ mình như vậy, khả năng cứu huynh ấy, có lẽ chỉ có một cách kia, ta. . ." Nhiếp Thải Châu ngập ngừng lẩm bẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận