Đại Mộng Chủ

Chương 1938: Danh ngạch

"Thẩm Lạc, ngươi nói cái gì đó? Ta tận mắt nhìn thấy, ngươi đoạt Chiếu Yêu Kính đi." Viên Tổ nghe vậy, nhất thời tức giận nói.

Văn Thù Bồ Tát nhìn Thẩm Lạc, trong ánh mắt hiển lộ rõ ràng một chút bất thiện.

Ngay cả Tôn Ngộ Không nhìn Thẩm Lạc, trong ánh mắt cũng có thêm một tia kỳ quái.

Thẩm Lạc không giải thích, chỉ lui về sau hai bước, để lộ thân hình lão bộc do Bắc Minh Côn hóa thân.

"Vật nằm trong tay của ta." Bắc Minh Côn thấy vậy, vội ho một tiếng, lấy Chiếu Yêu Kính ra.

Mọi người nghe vậy, ánh mắt nghi ngờ nhìn, bọn họ vốn nghĩ người này hộ tống Thẩm Lạc, hiện tại phát hiện tựa hồ không đúng lắm.

Đôi mắt Tôn Ngộ Không chợt loé kim hoả quang mang, vận chuyển thần thông Hỏa Nhãn Kim Tinh, dò xét Bắc Minh Côn, chân mày không khỏi hơi nhíu lại.

"Nếu vật nằm trong tay đạo hữu, vậy phiền đạo hữu đến hợp lực mở cấm chế." Tôn Ngộ Không cũng không nói thêm, mở miệng mời Bắc Minh Côn.

Tôn Ngộ Không, Mê Tô cùng Bắc Minh Côn đi đến trước tháp, phân biệt tế khởi ba bảo vật, tự mình rót pháp lực vào trong ba bảo.

Chỉ thấy hoa văn hỏa diễm trên Ngũ Hỏa Thần Diễm Ấn sáng lên, ấn vuông bắn toả hồng quang, bay vụt lên trên đỉnh tháp, ngay sau đó Mộng Vân Huyễn Giáp và Chiếu Yêu Kính phân biệt sáng lên u lam quang mang, cũng bay vụt đến đỉnh tháp.

Trên đỉnh Vạn Phật Kim Tháp, một bảo châu bạch ngọc to lớn đột nhiên toả sáng hào quang, một tầng hào quang lưu ly từ trên đỉnh tháp lan tràn bao phủ cả tòa tháp phật.

Tháp phật nhất thời toả sáng vạn đạo kim quang, chiếu rọi bốn phương.

Nương theo một trận phạm âm vang lên, những kinh văn tuyên khắc trên các khối đá lớn nhao nhao sáng lên quang mang, làm cho Tiểu Tây Thiên đắm chìm trong phật quang sáng ngời.

Chỉ chốc lát sau, đại môn Vạn Phật Kim Tháp phát sáng bạch quang chói mắt, trong quang mang hiển hiện một đoạn triện văn:

"Pháp môn đã mở, người cầm tam bảo có thể vào, mỗi bảo che chở ba người, ước lượng chín người, không được vượt quá giới hạn."

"Chỉ có thể đi vào chín người, mỗi kiện bảo vật che chở ba người, nếu nhiều hơn sẽ như thế nào?" Viên Tổ chần chừ nói.

Mê Tô nhìn quanh một vòng, mục quang đảo qua quảng trường xung quanh, sau đó lại nhìn hơi xa hơn.

"Toàn bộ Tiểu Tây Thiên tựa như một tòa trận pháp Phật Môn, không theo quy củ làm việc, chỉ sợ sẽ bị đại trận trấn áp." Nàng thu hồi tầm mắt, chậm rãi nói.

Tiếng nói của nàng vừa dứt, chỉ thấy kim quang trên quang môn bảo tháp lưu chuyển, đoạn văn tự liền biến mất, thay vào đó một đoạn văn tự khác hiện lên:

"Pháp môn có quy định, chớ nên khi dễ, pháp bảo ẩn nặc, pháp bảo ngăn cách không gian, tất cả đều bị tru diệt."

Câu văn tự này xuất hiện, tất cả mọi người nhất thời bỏ qua ý niệm dùng thủ đoạn dẫn theo nhiều người tiến vào, vượt qua nhân số mặc dù ẩn núp trong pháp bảo không gian, cũng sẽ bị lực lượng pháp môn tru diệt.

"Sư đệ, ta và Văn Thù, Phổ Hiền sẽ đi vào, bên ngoài nhờ đệ chiếu cố." Tôn Ngộ Không mở miệng nói.

"Đại sư huynh yên tâm, ta ở bên ngoài chờ các ngươi." Tiểu Bạch Long gật đầu cười nói.

"Thẩm đạo hữu, Bạch đạo hữu, các ngươi có nguyện cùng ta thăm dò một đoạn đường không?" Bắc Minh Côn cũng dò hỏi Thẩm Lạc và Bạch Linh Lung.

"Thải Châu, lối vào Thần Ma Tỉnh nằm bên trong tháp, ta phải vào xem mới có thể yên tâm." Thẩm Lạc nghe vậy, không lập tức hồi đáp, mà nhìn Nhiếp Thải Châu, truyền âm nói.

"Vậy… Muội lưu lại bên ngoài chờ ca." Nhiếp Thải Châu khẽ cắn bờ môi, chần chừ nói.

"Ta đi cùng ngươi." Thẩm Lạc nhìn sang Bắc Minh Côn, nói.

Nói xong, hắn từ hông lấy Càn Khôn Đại xuống đưa cho Nhiếp Thải Châu, lại từ trong ngực lấy Tiêu Dao Kính ra, cũng để vào trong tay nàng.

Thời điểm hắn giao Tiêu Dao Kính cho nàng, bàn tay hắn nhẹ lau mặt gương, từ bên trong lấy Minh Hỏa Luyện Lô ra, Hỏa Linh Tử trú ngụ trong đó, cũng bị mang ra ngoài.

"Thải Châu, hai kiện pháp bảo này, muội tạm thời thay ta bảo quản." Thẩm Lạc mở miệng nói.

Nhiếp Thải Châu nhẹ gật đầu, nhận lấy hai bảo vật.

"Thẩm tiểu tử, ngươi sao lại đem ta theo? Bên trong tháp phật không biết có bao nhiêu hung hiểm, một khí linh như ta không có bao nhiêu tác dụng, ngươi mau cho ta về trong không gian Tiêu Dao Kính." Lúc này, thanh âm Hỏa Linh Tử, cấp thiết vang lên trong thức hải Thẩm Lạc.

"Hỏa đạo hữu, kiến thức của ngươi rộng rãi, ta cần ngươi hỗ trợ." Thẩm Lạc thành khẩn truyền âm.

"Không đi, không đi. Ta không cần mạo hiểm như vậy, lại nói, một kiện bảo vật chỉ có thể đem theo ba người, ngươi còn không tha ta." Hỏa Linh Tử bất vi sở động, miệng đầy cự tuyệt.

Giải thích câu "Bất vi sở động" nghĩa là không có động tĩnh, không bị thuyết phục. Hết giải thích.

"Hỏa đạo hữu là khí linh, không tính nhân số. Bản thân Tiểu Tây Thiên là một đại trận Phật Môn, trong Vạn Phật Kim Tháp không biết còn có bao nhiêu pháp trận cấm chế, chỉ một mình ta sợ rằng khó mà khám phá một hai, cần tuệ nhãn của đạo hữu tương trợ." Thẩm Lạc cười nói.

Vừa nghe đến pháp trận, Hỏa Linh Tử do dự thật lâu, cuối cùng đáp ứng đi theo.

Bên kia, Bạch Linh Lung cũng tiếp nhận lời mời của Bắc Minh Côn, dặn dò Tôn Bà Bà, Liễu Phi Yến và Liễu Phi Tự chờ bên ngoài.

Chiếu Yêu Kính và Ngũ Hỏa Thần Diễm Ấn đã định sáu người, chỉ còn Mộng Vân Huyễn Giáp còn chưa định được người, bên kia lập tức truyền đến âm thanh tranh chấp.

"Mê Tô đạo hữu, ngươi còn do dự sao? Các ngươi chỉ có hai người, thì sao địch lại những người kia? Không liên thủ với ta, khi vào trong Vạn Phật Kim Tháp, các ngươi sẽ chịu thiệt thòi không nhỏ." Tử Tiên Sinh lo lắng, mở miệng nói.

Mê Tô trầm ngâm không nói, tựa hồ có chỗ băn khoăn, ánh mắt nhìn sang Viên Tổ.

"Gã nói cũng có lý, chỉ có ta và ngươi, sợ rằng khó mà đối kháng Linh Sơn, hơn nữa đám người Thẩm Lạc cũng không dễ đối phó, bọn chúng không phải hạng đèn cạn dầu." Viên Tổ trầm ngâm nói.

"Mê Tô đạo hữu, ma tộc là đại địch của Tam Giới, năm đó Ma Tổ Xi Vưu mưu toan hủy diệt Tam Giới, từng mưu tính đồ diệt yêu tộc, ngươi không nên tin lời ma tộc nói." Lúc này, Văn Thù Bồ Tát đột nhiên mở miệng nói.

Mê Tô nghe vậy, mày nhỏ chỉ hơi nhíu, lập tức thả lỏng, giống như không quá mức quan tâm chuyện đó.

"Mê Tô đạo hữu, nếu ta không nhìn lầm, hai người các ngươi không có Đại Ánh Chân Không Gian Linh Phù? Thiếu vật này, cho dù tiến vào Vạn Phật Kim Tháp, các ngươi cũng không cách nào đoạt Thần Ma Trụ. Chỉ cần các ngươi có thể giúp ta đoạt Thần Ma Trụ, ma tộc ta nhất định giúp yêu tộc các ngươi phục hưng." Tử Tiên Sinh lên tiếng khuyên bảo lần nữa.

Những lời này, đã thật sự nói trúng tâm tư Mê Tô, sắc mặt nàng chợt động, có vẻ xiêu lòng.

"Vậy…" Ngay thời điểm Mê Tô mở miệng, một thanh âm vang lên, cắt ngang lời nàng nói.

"Hồ Tổ đạo hữu, lời ma tộc nói không thể tin tưởng. Nếu cho gã nắm giữ Thần Ma Trụ, thì tất cả mọi người tiến vào Vạn Phật Kim Tháp, chỉ sợ gặp nạn rồi."

Mọi người nghe vậy, dời mắt nhìn lại, phát hiện người nói chuyện dĩ nhiên là Tổ Long.

"Ngươi nói cái gì?" Sắc mặt Tử Tiên Sinh phát lạnh, lạnh giọng trách mắng.

"Hồ Tổ đạo hữu, ta chính là Tổ Long, cũng như ngươi và Viên tổ là yêu tộc viễn tổ, chúng ta mới là chiến hữu đồng nhất trận doanh, dẫn theo ma tộc một tai hoạ ngầm trùng trùng, không bằng cho ta đồng hành cùng các ngươi." Tổ Long mở miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận