Đại Mộng Chủ

Chương 1324: Lại về Trường Thọ Thôn

Hai người Thẩm Lạc và Phủ Đông Lai một mực ra khỏi thành bảy tám dặm, phía trước xuất hiện một mảnh rừng già rậm rạp, đi tiếp vào phía sâu rừng rậm, địa thế dần dần cất cao lên.

"Thẩm huynh, lúc nãy trong thành xảy ra chuyện gì?" Phủ Đông Lai nghi ngờ hỏi.

"Tiểu đồng kia, rõ ràng. . ." Thẩm Lạc nói một nửa, đột nhiên ngừng lại.

Phủ Đông Lai đợi một hồi lâu, không thấy Thẩm Lạc nói tiếp, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện hắn đang cúi đầu nghiên cứu địa đồ mua từ tay tiểu đồng kia.

"Ngươi không phải muốn đi theo địa đồ này chứ?" Phủ Đông Lai kinh ngạc hỏi.

Thẩm Lạc nghe vậy, ngẩng đầu nhìn rừng rậm phía sâu, chỉ thấy chỗ rất xa có sơn ảnh nguy nga đứng đó, chỉ là bị tầng tầng vân khí bao phủ, nhìn hơi mơ hồ, cũng có chút thần bí.

"Địa đồ này mặc dù vẽ ngoáy, bất quá đại khái đánh dấu phương vị không sai, có thể đi thử một lần." Thẩm Lạc cười nói.

"Được rồi. . . Tùy ngươi vậy. Chuyện vừa rồi ta hỏi, ngươi thấy thế nào?" Phủ Đông Lai bất đắc dĩ gãi gãi ót, mở miệng hỏi.

"Phủ huynh, ngươi hẳn cũng phát hiện, trong thành nhỏ chật hẹp kia, bây giờ tụ tập đại lượng tu sĩ, điều này rõ ràng không quá bình thường." Thẩm Lạc mở miệng nói.

"Đúng vậy, lúc trước còn có không ít người âm thầm quan sát chúng ta, nhìn tu vi ngược lại không quá cao. Bất quá, cũng không thể loại trừ có cao thủ tu vi cao thâm hơn, đến mức chúng ta không thể phát hiện." Phủ Đông Lai mở miệng nói.

"Không sai. Bất quá ta xem giữa bọn hắn, giống như đang âm thầm dò xét, ngược lại không giống là một nhóm người, cái này có chút cổ quái." Thẩm Lạc gật đầu nói.

"Việc này cũng không có gì, tối thiểu nói rõ bọn hắn không phải đến vì chúng ta. Ngươi nói. . . Bọn hắn không phải vì chúng ta, vậy có phải hướng về phía Phương Thốn sơn không?" Phủ Đông Lai nghĩ nghĩ, hỏi.

"Cũng không loại trừ khả năng này. . . Bất quá không sao, thực lực Phương Thốn sơn thâm hậu, cho dù là hướng về phía bọn họ, cũng không lật nổi sóng lớn gì." Thẩm Lạc trầm ngâm một lát, nói.

Đến đoạn đó hắn dừng lại một lát, nhịn không được chà xát gương mặt nổi lên đắng chát của mình, có chút bất đắc dĩ nói: "Sao chúng ta đi đến đâu, chỗ đó liền có chuyện phiền phức nhỉ?"

"Đúng là như vậy thật . . ." Phủ Đông Lai thở dài, nói.

"Mặc kệ, lần này có phiền toái gì, chúng ta cũng không dính vào, đạt được mục đích lập tức rời đi." Thẩm Lạc thả tay xuống, giống như tự ước định.

Phủ Đông Lai nghe vậy, cười không nói.

"Đi thôi, tiếp tục đi đường." Thẩm Lạc vung tay lên, đi theo địa đồ vẽ ngoáy kia, tiếp tục đi vào phía trong núi rừng.

Hai người mới vào sơn lâm, cũng không phát giác có gì không ổn, nhưng không ngừng xâm nhập vào, trong rừng xung quanh dần dần có sương mù lan tràn.

Thẩm Lạc buông ra thần thức dò xét, quả nhiên phát hiện trong đó khác thường.

Cũng là không phải hoàn toàn không thể dò xét, bất quá trong sương mù tồn tại một cỗ lực lượng như có như không, dẫn dắt thần thức lệch đi, khiến cho người ta vô thức thức dần dần đi sai phương hướng.

"Thẩm huynh, ta thấy trên không sơn lâm không có màn sương, chúng ta có thể lăng không bay đi, thẳng đến Phương Thốn sơn." Phủ Đông Lai chỉ chỉ phía trên bầu trời, mở miệng nói.

"Bay qua mảnh rừng núi này ngược lại không vấn đề, sợ là sợ một khi tới gần Phương Thốn sơn, sẽ bị xem như cố ý xông vào, sẽ gặp đại trận hộ sơn công kích, đến lúc đó coi như được không bù mất." Thẩm Lạc nói.

Nói xong, hắn lại lấy tấm địa đồ viết ngoáy kia ra xem.

Cẩn thận xem một lát, ánh mắt Thẩm Lạc băn khoăn dò xét bốn phía, quả nhiên trong bụi cỏ cách đó không xa, nhìn thấy một khối quái thạch liên tiếp bộ dáng như chó hoang quỳ xuống đất.

Phủ Đông Lai tò mò đi theo, tiến tới nhìn thoáng qua địa đồ, chỉ thấy phía trên có một chỗ bút mực bôi đen kịt thành một cục, nhìn giống quái thạch kia mấy phần.

"Thật là có khối đá như thế. Thẩm huynh, hẳn là địa đồ này có thể sử dụng?" Gã nhịn không được kêu lên.

Thẩm Lạc cười cười, chỉ vào mấy chỗ tiêu ký vẽ xấu trên giấy, nói: "Bản vẽ này nhìn là biết viết ngoáy, bất quá có những vị trí then chốt trùng hợp với trong trí nhớ ta, nếu không ta cũng không tuỳ tiện đi theo đồ này."

"Thẩm huynh trước kia đã tới Phương Thốn sơn?" Phủ Đông Lai kinh ngạc hỏi.

"Xem như thế đi. . ." Thẩm Lạc cười cười, từ chối cho ý kiến nói.

Nói xong, hắn dẫn Phủ Đông Lai một đường xuyên rừng qua sông, tiến đến phía tòa sơn phong hùng vĩ kia.

Trên tuyến đường gặp một hồ nước nhỏ, phía sau hồ nước không xa là một chỗ hàng rào quây lại.

Đi đến nơi này, Thẩm Lạc nhếch miệng cười cười, không lựa chọn đi đường vòng, mà đi dọc theo lộ tuyến bên trái hồ nước.

"Thẩm huynh, đây không phải tiểu đồng kia cố ý nhắc nhở chúng ta, để cho chúng ta không nên tới gần nơi này, sao ngươi lại đi chếch về bên này vậy?" Phủ Đông Lai kinh ngạc hỏi.

"Phủ huynh, tiểu đồng kia nói thế nào, nơi này người sống chớ gần, sẽ có hung hiểm, đúng không?" Thẩm Lạc cười hỏi.

Phủ Đông Lai nhẹ gật đầu.

"Không sao, chúng ta đi từ xa nhìn một chút, cùng lắm thì không tới gần là được." Thẩm Lạc nói.

Hai người đi đến một nửa, liền thấy phía sau hồ nước trên bãi bùn không có sương mù che đậy, khai khẩn ra một mảnh ruộng chiếm diện tích không nhỏ, bên trong là đồng áng trồng đầy rau quả.

Mà sau mảnh ruộng kia, có thể nhìn thấy một tòa sơn trại bằng gỗ và núi đá lũy thế thành phong cách cổ xưa.

Phía ngoài sơn trại có tường cao phòng ngự do đất đá lũy thành cao đến hai trượng, phía trên mơ hồ nhìn thấy từng đạo thân ảnh trấn giữ.

Hai người Thẩm Lạc chưa đi tới cửa sơn trại, giữa hai bên còn cách trăm trượng, bỗng nghe hai tiếng mũi tên bén nhọn đồng thời vang lên. Hai đạo thanh quang cuốn theo mũi tên bắn nhanh tới, ghim chặt trước mũi chân của bọn hắn, đính vào mặt đất.

Trên mũi tên dập dờn ra một tầng sóng pháp lực, hóa thành một tầng cấm chế thanh quang, phong tỏa khu vực dưới chân hai người.

"Mâu tặc từ đâu tới, dám can đảm tự tiện xông vào Trường Thọ thôn?" Một tiếng quát chói tai từ trên tường cao truyền đến.

Phủ Đông Lai nhìn tới, mới phát hiện đầu tường đang đứng bảy, tám tên thiếu nam thiếu nữ thân mang giáp nhẹ, từng kẻ mặt mày non nớt, trên thân lại là khí chất oai hùng, tay giương cung lắp tên, nhắm chuẩn bọn hắn.

Thẩm Lạc nhìn thoáng qua trên cán tên còn lóe ra quang mang phù văn, ôm quyền hô: "Tại hạ Thẩm Lạc, đến đây gặp Anh Lạc. . . Mã bà bà. . ."

Thanh âm của hắn từ lớn chuyển nhỏ, cuối cùng triệt để không còn.

Thẩm Lạc bỗng nhiên kịp phản ứng, trước mắt cách hắn trong mộng nhìn thấy Anh Lạc và Mã bà bà, còn có mấy trăm năm, giờ phút này Anh Lạc tất nhiên còn chưa sinh ra, Mã bà bà cũng chưa chắc đã là "Bà bà".

"Không biết ngươi hồ ngôn loạn ngữ gì? Nếu xông lầm thì nhanh chóng thối lui, nếu muốn tự tiện xông vào, coi chừng tính mệnh." Một thiếu nữ cầm đầu dáng người thon dài nói, một mực đều do nàng nói.

"Thật có lỗi, thật có lỗi, chúng ta rút đi ngay." Thẩm Lạc ôm quyền quá đỉnh đầu, lắc lắc.

Sau đó, hắn quay người trở về, Phủ Đông Lai cũng theo rời đi.

Thấy thân ảnh hai người biến mất, đám người trên đầu tường mới nhao nhao thu hồi cung tiễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận