Đại Mộng Chủ

Chương 1427: Đại biểu

"Thẩm tiểu hữu nói như vậy, là hơi coi nhẹ mình rồi, ta thì nghe được tin tức, nói ngươi phát huy tác dụng cực lớn." Tiểu Phu Tử cười nói.

"Quá khen, là Trấn Nguyên Đại Tiên cùng Thác Tháp Thiên Vương kịp thời đuổi tới, mới bức lui những Yêu tộc kia, ta chỉ tạo được tác dụng cực kỳ bé nhỏ." Thẩm Lạc khoát tay áo, cười nói.

"Thế nào, Sơn Hà Xã Tắc Đồ. . ." Tiểu Phu Tử chần chừ hỏi.

"Đã lấy được." Thẩm Lạc nhẹ gật đầu.

Tiểu Phu Tử nghe vậy sững sờ, hiển nhiên y cũng không ngờ Thẩm Lạc có thể lấy được Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

"Bồ Đề lão tổ thật cho ngươi mượn Sơn Hà Xã Tắc Đồ sao?" Tiểu Phu Tử vẫn có chút khó tin hỏi lại.

"Là thật, ở trong này còn phát sinh chút khúc chiết, bất quá lão nhân gia ông ta xác thực cho ta mượn, tiền bối nếu không tin, vãn bối có thể lấy ra để tiền bối xem qua." Thẩm Lạc nói.

"Không cần, không cần, ta tin ngươi. Bảo vật này không phải bình thường, một khi lấy ra khó đảm bảo không bị tiết lộ khí tức, rất có thể bị Khâm Thiên Giám bên kia phát giác được. Trước mắt trong Trường An thành ngư long hỗn tạp, vẫn không nên tùy tiện lấy ra." Tiểu Phu Tử vội vàng ngăn cản.

"Vâng." Thẩm Lạc gật đầu nói.

"Thực sự không ngờ, ngươi nhanh như vậy đã lấy được Sơn Hà Xã Tắc Đồ. Lần này chỉ cần chờ ngươi lấy được thêm Thấm Huyết Cửu Ly Châu, không sai biệt lắm là có thể bắt đầu thử chữa trị gối ngọc rồi." Tiểu Phu Tử cười nói.

"Tiền bối, Thấm Huyết Cửu Ly Châu cũng đã lấy được, chỉ là. . ." Thẩm Lạc chần chừ nói.

"Chỉ là cái gì. . . Cái gì? Thấm Huyết Cửu Ly Châu ngươi cũng đã lấy được?" Thanh âm Tiểu Phu Tử lập tức tăng cao tám độ, kinh ngạc hỏi.

"Không sai." Thẩm Lạc gật đầu nói.

Tiểu Phu Tử đứng lên, đánh giá Thẩm Lạc một chút, có chút khó tin nói: "Rốt cuộc tiểu tử ngươi làm được thế nào? Vậy mà trong thời gian ngắn như vậy, thật lấy được hai bảo vật trân quý bậc nhất này?"

"Quá trình này. . . Nói đến có chút phức tạp. . ." Thẩm Lạc đành phải kể lại chuyện trải qua trong long cung cho Tiểu Phu Tử nghe.

"Long tộc trải qua biến cố lần này, về sau chỉ sợ Tứ Hải khó bình." Tiểu Phu Tử không khỏi thở dài.

"Tiền bối, Thấm Huyết Cửu Ly Châu ta cũng đã lấy được, không biết thiếu long hồn ẩn núp bên trong có ảnh hưởng gì không?" Thẩm Lạc hỏi.

"Không sao, ta cũng không biết trong long châu còn giấu tàn hồn lão tổ Long tộc, vốn cần khí huyết Ly Long chín đầu, chỉ cần thứ này không bị thương tổn là được." Tiểu Phu Tử khoát khoát tay, nói.

"Vậy là tốt rồi, hai thứ bảo vật này ta đã lấy được, không biết khi nào tiền bối có thể hỗ trợ chữa trị gối ngọc?" Thẩm Lạc hỏi.

Nghe lời ấy, thần sắc Tiểu Phu Tử hơi khác thường, nhất thời không trả lời.

Ngược lại Phúc trưởng lão bên cạnh, nhịn không được đi tới, mặt lộ vẻ xấu hổ nói: "Thẩm đạo hữu, cái này. . . Thực sự không có ý tứ, hai loại bảo vật ngươi đã tìm đủ, ngươc lại ta bên này phụ tài cần vẫn chưa tập hợp đủ. . ."

"Phúc trưởng lão nói quá lời, là ta quá nóng vội, đường đột rồi." Thẩm Lạc nghe vậy, vội vàng nói xin lỗi.

"Kỳ thật dù hiện tại vật liệu tập hợp đủ, trong Trường An thành này cũng không thể chữa trị gối ngọc, phải đợi về đến Thiên Cơ thành, kết hợp pháp trận chữa trị, thậm chí còn dùng đến lực lượng Quy Nguyên Thánh Ấn, mới có cơ hội chữa trị gối ngọc." Tiểu Phu Tử cũng mở miệng nói.

"Thì ra là thế." Thẩm Lạc gật đầu nói.

"Chờ chuyện Trường An thành bên này xong, ngươi cùng chúng ta trở về Thiên Cơ thành, đến lúc đó vật liệu tập hợp đủ, có thể giúp ngươi chữa trị gối ngọc." Tiểu Phu Tử nói.

"Đa tạ tiền bối." Thẩm Lạc nghe vậy, lập tức ôm quyền nói.

"Không sao. Tham gia lần diễn hòa đại hội này, ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa?" Tiểu Phu Tử khoát tay áo, hỏi.

"Chuẩn bị, chuẩn bị cái gì? Đại hội này có quan hệ với ta sao?" Thẩm Lạc kinh ngạc hỏi.

"Thế nào, ngươi còn chưa biết sao?" Tiểu Phu Tử nhíu mày lại, cũng có chút ngạc nhiên.

"Tiền bối nói là chuyện gì?" Thẩm Lạc vẫn như cũ khó hiểu hỏi.

"Lần diễn hòa đại hội này, Phương Thốn sơn không điều động bất luận kẻ nào đến đây tham dự, mà chỉ để cho ngươi thay bọn hắn trần thuật, đối chất cùng Bàn Tơ động và Sư Đà lĩnh bọn hắn." Tiểu Phu Tử tiếp tục nói.

"Cái gì?" Thẩm Lạc trợn tròn mắt, rất là ngạc nhiên.

"Xem ra bọn hắn còn chưa nói với ngươi, bất quá ba ngày sau đại hội sẽ tổ chức, lúc đó ngươi đổi ý cũng không kịp. Mặc dù kết quả xử trí các tông môn Sư Đà lĩnh cơ bản đã định ra, nhưng nếu ngươi không có mặt trần thuật, rất nhiều tình huống chân thực lúc đó chỉ sợ sẽ không thể truyền ra ngoài, cũng không có cách nào công bố việc ác của bọn chúng, những tông môn yêu ma này sợ rằng sẽ sống chết chối biếng đi." Tiểu Phu Tử cười nói.

"Thôi, ta thay mặt bọn họ là được." Thẩm Lạc trầm mặc một lúc lâu, nói.

"Mấy ngày nay ngươi cứ ở trong Thiên Cơ hội quán này đi, miễn cho Ma tộc ám toán mà ăn thiệt thòi." Tiểu Phu Tử nghiêm mặt nói.

"Ở trong Trường An thành này, bọn hắn không đến mức tùy tiện như vậy chứ?" Thẩm Lạc cau mày hỏi.

"Hiện tại hơn phân nửa bọn chúng còn không biết Phương Thốn sơn không đến tham dự, chỉ để ngươi thay mặt, chỉ khi nào biết được, khó đảm bảo sẽ không ra tay với ngươi." Tiểu Phu Tử nhìn Thẩm Lạc một chút, nói như thế.

"Nếu ở trong Trường An thành này, ta bị bọn hắn đánh lén đắc thủ, chỉ có thể nói bọn hắn đã càn rỡ tới cực điểm, khi đó Thiên Cung và Đại Đường quan phủ sẽ nhận rõ bộ mặt của Ma tộc." Thẩm Lạc suy nghĩ một phen, nói.

"Ngươi định tự mình làm mồi, dẫn dụ những tên kia xuất thủ, đánh vỡ cục diện hòa bình bây giờ sao?" Tiểu Phu Tử nhíu mày, nói.

"Hòa bình hư giả, nếu có thể sớm một bước đánh vỡ, cũng chưa chắc không phải chuyện tốt. Bởi vì có câu không phá thì không lập." Thẩm Lạc không phủ nhận, nói ra từng chữ.

"Hắc hắc, thật đúng là gia hỏa gan to, ngươi đã dự định làm như thế, ta cũng không ngăn ngươi, bất quá nơi này là địa bàn Đại Đường quan phủ, chắc sẽ không xảy ra nhiễu loạn quá lớn. Vạn nhất có nguy hiểm nào đó, ngươi hãy chạy đến hội quán này, chỉ cần không phải tu sĩ Thái Ất, sẽ không ai tổn thương được ngươi." Tiểu Phu Tử nhếch miệng cười một tiếng, nói.

"Đa tạ tiền bối, đợi ngài nói câu này." Thẩm Lạc chắp tay nói.

Tiểu Phu Tử nghe vậy, lập tức chỉ biết im lặng.

Thời gian kế tiếp, Thẩm Lạc và Tiểu Phu Tử nói chuyện phiếm vài câu, sau đó cáo từ rời đi.

Trên đường trở về, hắn còn cố ý đi một con đường tương đối yên tĩnh, muốn nhìn xem có người Ma tộc âm thầm theo dõi không, kết quả không phát hiện một ai.

Hắn trở lại chỗ ở quan phủ không bao lâu, Lục Hóa Minh đã nghe tin tức vội vã chạy tới.

Thẩm Lạc kể lại y chuyện phân rượu cho Hồ Bất Quy, y cũng không để ý, kéo vò rượu rót cho mình và Thẩm Lạc đầy một chén, sau đó uống ừng ực.

Chén rượu trái cây vào bụng, y thỏa mãn cười, sau đó mới báo cho Thẩm Lạc biết việc Phương Thốn sơn muốn mời hắn trần thuật thay bọn họ.

Thấy Thẩm Lạc nghe xong, cũng không biểu hiện gì, Lục Hóa Minh không khỏi nhíu mày hỏi: "Nhìn ngươi không có vẻ gì ngạc nhiên, hẳn là đã biết rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận