Đại Mộng Chủ

Chương 1997: Làm nóng người

Trên tường thành, ba người Bạch Tiêu Thiên tạm thời không bị để ý, dù sao bọn họ tu vi còn không chưa đến Thái Ất cảnh, căn bản không tạo thành uy hiếp.

Nhìn Hắc Liên đạo trưởng đi xa, thần sắc Yêu Phong bỗng nhiên biến đổi, vội vàng nhìn lại tay áo mình.

Chỉ thấy trong ống tay áo gã đột nhiên sáng lên mảng lớn kim quang, quay cuồng kịch liệt bành trướng, thoáng cái đã phồng lớn gấp mười mấy lần, nhìn từ ngoài thình lình lộ ra một cây trụ lớn tráng kiện.

"Đây là. . ." Phục Thổ đang ngưng mi nhìn, bỗng thấy sắc mặt Yêu Phong trở nên khó coi không gì sánh được.

"Khốn không được, tên kia đã phát hiện chỗ yếu hại của Càn Khôn Pháp Bào." Yêu Phong quát khẽ một tiếng, nhấc tay áo hất tới trước.

Chỉ thấy ống tay áo gã loé lên quang mang, một cây trụ lớn màu vàng dài đến mười trượng, thô to hơn một trượng chống ra một vết rách, một bóng người từ đó lóe lên chui ra, trong nháy mắt bay ra bên ngoài trăm trượng.

Chạy ra, Thẩm Lạc đưa tay vẫy một cái, Huyền Hoàng Nhất Khí Côn nhanh chóng thu nhỏ lại, ở giữa không trung xẹt qua một đường cong tròn, bay trở về trên tay hắn.

"Ngươi làm sao phát hiện ra?" Yêu Phong khép tay áo lại, lạnh giọng hỏi.

"Chuyện này có đáng gì? Mỗi lần ta dùng chiến đao công kích, đao mang luôn rơi vào nơi thực, mặc dù không thể phá vỡ Tụ Lý Càn Khôn này, nhưng chỉ cần có thể rơi vào nơi thực, vậy khẳng định sẽ có biên giới. Nhưng lúc ta tự mình dò xét, lại có cảm giác thân ở trong hư vô, vô biên không bờ. Đủ để thấy thần thông không gian này chỉ nhằm vào vật sống, đối với pháp bảo hoặc thuật pháp công kích, cũng không phải là vô biên vô hạn." Thẩm Lạc giễu cợt một tiếng, nói.

"Thì ra là thế." Yêu Phong gật đầu.

Trong nháy mắt gã nói xong, một chuỗi tràng hạt trên tay gã bỗng nhiên đứt gãy, mười một viên màu đen bắn ra, phóng nhanh về phía Thẩm Lạc.

Ánh mắt Thẩm Lạc ngưng tụ, chỉ thấy mười một hạt này nhìn ảm đạm vô quang, cũng không có chỗ nào kỳ lạ, nhưng hắn không buông lỏng chủ quan, tay vung lên, liền có mười một chuôi Thuần Dương phi kiếm lướt ra, nhằm đánh vào từng hạt.

Nhưng ngay lúc tràng hạt đến gần, trên đó đột nhiên tỏa ra ánh sáng, quỹ tích bay biến đổi, tốc độ càng tăng vọt gấp đôi, trực tiếp tránh khỏi Thuần Dương phi kiếm, bất ngờ đánh tới Thẩm Lạc.

Trong nháy mắt tràng hạt tới gần, trên đó nhao nhao bộc phát ra một cỗ khí tức cực kỳ sắc bén

"Kiếm hoàn!"

Tâm niệm Thẩm Lạc vừa động, lập tức biết vật kia là thứ gì.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Huyền Hoàng Nhất Khí Côn trên tay hắn nhanh chóng luân chuyển, từng đạo côn ảnh dày đặc bao phủ tới mười một kiếm hoàn.

"Tranh" một tiếng duệ minh.

Mười một kiếm hoàn loé lên quang mang, hóa thành mười một chuôi tiểu kiếm sắc bén, dễ như trở bàn tay xuyên qua côn ảnh dày đặc.

Loại xuyên qua kia, không phải xuyên qua khe hở côn ảnh, mà xuyên qua thân côn ảnh, cũng là xuyên qua bản thể Huyền Hoàng Nhất Khí Côn, thân côn không cản trở nó chút nào.

Không đợi Thẩm Lạc kịp phản ứng, những phi kiếm kia đã tới trước mi tâm của hắn.

Dưới sự vội vàng, Thẩm Lạc căn bản không kịp làm ra thủ đoạn khác, chỉ có thể thúc lên bảo quang hộ thân, lấy thể phách cường giả Thái Ất đón tiếp một kích này.

Thấy cảnh này, Yêu Phong lập tức lộ ra nụ cười âm mưu đạt được.

Chỉ nghe "Phốc" một tiếng vang nhỏ!

Mười một chuôi kiếm nhỏ màu đen bắn vào mi tâm Thẩm Lạc, thể phách Thái Ất ở trước nó, đơn giản giống như giấy bị xuyên qua.

Khi Thẩm Lạc ý thức được mười một viên kiếm này, chính là Yêu Phong dùng hồn phách mình luyện chế thành "Tâm kiếm", có thể bỏ qua phòng ngự công kích thần hồn, thì đã trễ.

Trong thức hải của hắn, mười một chuôi phi kiếm màu đen lướt qua, lúc này vỡ ra mười một lỗ to lớn.

Một cỗ đau đớn thần hồn khó nói nên lời từ chỗ sâu thần hồn khuếch tán ra, ánh mắt Thẩm Lạc lập tức tan rã, cảm thấy thần hồn của mình phảng phất bị chia cắt thành mười hai khối, ý niệm không thể tập trung.

"Tranh thủ giết hắn." Yêu Phong thu hồi tâm kiếm, rít lên một tiếng.

Phục Thổ đã sớm bay vọt đến đỉnh đầu Thẩm Lạc, thân hình như như đạn pháo hạ xuống, trên thân áo bào đen bay lên, lộ ra phía dưới một bộ thân thể cơ bắp phồng lên đến khoa trương.

Một cánh tay của y với bắp thịt cuồn cuộn, phía trên ngưng đầy quang trạch đỏ sậm, từng phù văn Ma tộc quấn quanh trên đó, ở trong tản ra ma khí nồng đậm không gì sánh được, bên ngoài nắm đấm ngưng tụ ra một quyền ảnh màu đen.

Trên quyền ảnh kia ngưng tụ uy áp vô cùng kinh khủng, dưới nắm tay, hư không bị áp súc lõm vào, bốn phía trải rộng kẽ nứt không gian màu đen thật nhỏ, thình lình có uy năng xé rách hư không.

Giờ phút này, thần hồn Thẩm Lạc bị thương nặng, thân thể đứng cứng ngắc, căn bản không thể né tránh một quyền kinh khủng này.

"Bách Trọng Nhai!"

Phục Thổ chợt quát một tiếng, nắm đấm kích xuống đầu Thẩm Lạc.

Trong mắt y hiện lên một tia dữ tợn, phảng phất đã nhìn thấy tràng cảnh huyết tinh đầu của đối phương bị một quyền của mình nện đến nhão nhoẹt.

Đúng lúc này, Thẩm Lạc nhắm chặt hai mắt bỗng nhiên mở ra, khí thế quanh thân bỗng nhiên tăng vọt, thu hồi Huyền Hoàng Nhất Khí Côn, một tay nâng Minh Hồng Chiến Đao lên, chém nghiêng lên trên.

Một tiếng đao minh vang lên rõ to, một đạo đao quang xanh biếc từ trong tay hắn bỗng nhiên bộc phát, kéo dài trăm trượng chém về phía Phục Thổ.

Phục Thổ kinh ngạc đột nhiên Thẩm Lạc thoát khốn, nhưng lại không bối rối, thế quyền không giảm mảy may, cũng căn bản không có ý thu liễm, cường lực đánh tới hướng Thẩm Lạc.

"Ầm ầm" một tiếng tiếng nổ đùng đoàng vang lên.

Đao quang xanh biếc ứng thanh nổ tung, nắm đấm Phục Thổ trên đường đi bị ép, mặt ngoài bốc cháy lên lửa nóng hừng hực, không ngừng làm hao mòn ma khí màu đen bên ngoài.

Chờ nắm đấm y hung hăng nện lên mũi Minh Hồng Chiến Đao, ma khí màu đen cũng đã tiêu hao hầu như không còn.

"Tranh" một tiếng duệ minh vang lên.

Trường đao trong tay Thẩm Lạc kịch liệt chấn động, thân đao rung lên không thôi, một cỗ lực lượng cường đại không gì sánh được thấu thể qua, khiến xương cốt hắn phát ra tiếng vang ken két.

Hai chân của hắn giẫm lên mặt đất lập tức phát ra hai tiếng nổ mạnh, nổ tung hai đạo khí lãng cuồng bạo, khiến tất cả phiến đá trong phương viên hơn mười trượng nổ tung, bắn ra xung quanh.

Lúc này lực lượng Phục Thổ cũng hao hết, thân hình bay ngược lên, kéo dài khoảng cách với Thẩm Lạc.

Hai chân Thẩm Lạc đâm vào mặt đất, quét mắt nhìn thấy trên mặt đất trải rộng tung hoành kẽ nứt khe rãnh, trong mắt cũng hiện lên một tia kỳ dị. Không ngờ ma tộc mang đấu bồng màu đen kia lại có thể phách cường hãn như vậy, đã không kém hắn, lực lượng cũng cương mãnh ngoài dự liệu.

Một tay hắn nắm trường đao, mười một chuôi Thuần Dương phi kiếm cũng quay về, treo ở bên người.

"Vừa rồi xem như làm nóng người, hiện tại hảo hảo bồi các ngươi chơi đùa." Thẩm Lạc cười lạnh một tiếng, vung lên.

Mười một chuôi Thuần Dương phi kiếm nhao nhao lướt đi, thẳng đến Yêu Phong, thân ảnh của hắn cũng theo sát phía sau, vọt tới.

Yêu Phong thấy Thẩm Lạc xem mình là mục tiêu công kích, trên mặt không ngạc nhiên, chỉ là cổ tay chuyển một cái, trong lòng bàn tay hiện ra một cây ma bổng thuỷ tinh màu đen tuyền.

Ma bổng kia dài khoảng hai thước, đỉnh điêu khắc pho tượng khô lâu tinh mỹ, tản ra khí tức tử vong nồng đậm, khiến cho nhiệt độ hư không xung quanh cũng hạ xuống.

"A, đến hay lắm! Vừa vặn dùng ngươi thử một chút Mặc Ngọc khô lâu mà Xi Vưu đại nhân ban thưởng." Yêu Phong cười lạnh một tiếng, khí tức quanh người tăng vọt, cuồn cuộn ma lực điên cuồng tràn vào ma bổng màu đen trên tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận