Đại Mộng Chủ

Chương 1155: Thủy mãng

Thẩm Lạc nghe nam tử áo trắng nói, cũng không tiếp tục ẩn núp, từ trên cây nhảy xuống dưới.

"Không sao chứ?" Thẩm Lạc dò hỏi.

Diên Diên lắc đầu, biểu thị chính mình không sao.

Nhưng nó lại có vẻ không hiểu tình hình trước mắt, không rõ nam tử áo trắng kia vì sao đột nhiên giết những người kia, mà đối với bọn hắn cũng có vẻ không có hảo ý.

Bất quá, Thẩm Lạc và Vu Man Nhi ở bên cạnh khiến nó cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, lúc này mới cúi xuống, đỡ đồng tộc Diệp Linh Tinh Mị kia lên.

Lúc này, nó mới phát hiện thân thể tinh mị cứng ngắc, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nhìn chằm chằm nam tử áo trắng kia.

"Phi Hồng tỷ tỷ, tỷ thế nào?" Nó nghi hoặc hỏi.

"Là hắn, là hắn. . . Thủy Mãng yêu vật, chính là hắn. . ." Phi Hồng hoảng sợ kêu lên.

Lúc này Diên Diên mới nhớ lại, lúc chính mình vội vàng trốn đi, từ xa thấy một bóng trắng, không phải là người trước mắt sao?

"Là ngươi. . ." Trong lòng của nó lửa giận thiêu đốt, thân thể theo bản năng băng lãnh theo.

Đó là xuất phát từ nội tâm, từ trong lòng chảy ra sợ hãi.

"Thì ra ngày đó có cá lọt lưới, vậy thì thật là tốt, hôm nay có thể giúp các ngươi đoàn tụ bộ tộc." Thủy Mãng yêu vật thấy thế, nhìn chằm chằm Diên Diên, nhếch miệng cười một tiếng.

Diên Diên như rớt vào hầm băng, hận ý trong lòng đã sắp bao phủ lý trí.

Lúc này, một bóng người ngăn trước người nó, Thẩm Lạc bước qua chắn lại.

"Bộ tộc Diệp Linh Tinh Mị, trừ các nàng, còn có người sống không?" Sắc mặt Thẩm Lạc bình tĩnh, hỏi.

"Lọt mất hai người bọn họ, là ta phạm vào sai lầm lớn, làm sao còn có người sống, chẳng lẽ ngươi đang nói đùa với ta à?" Nam tử áo trắng cau mày nói.

"Như vậy là đủ rồi." Thanh âm Thẩm Lạc trở nên băng lãnh.

"Cái gì đủ rồi?" Đôi mắt dài nhỏ của nam tử áo trắng nhắm lại, nghi ngờ hỏi.

"Lý do giết ngươi đã đủ." Thẩm Lạc hừ lạnh một tiếng, lúc trước một mực áp chế khí thế, trong nháy mắt bộc phát ra.

Con ngươi nam tử áo trắng đột nhiên co lại, hoảng sợ nói: "Làm sao ngươi lại là Đại Thừa hậu kỳ?"

Thẩm Lạc không trả lời y, thân hình đã chớp nhoáng phóng tới.

Nam tử áo trắng cảm thấy trước mắt chớp động một trận ánh trăng, thân ảnh Thẩm Lạc đã đột ngột xuất hiện ở trước người.

Trong tay hắn nắm thanh Long Giác Chùy chớp động kim quang, đâm thẳng tới ngực nam tử áo trắng.

Nam tử áo trắng cảm nhận được trên Long Giác Chùy phóng thích ra trận trận khí tức Chân Long, huyết mạch toàn thân bị áp chế không nổi lên sóng gió.

Cơ hồ tất cả thủy duệ thế gian, đều xem như trực thuộc Giao Long, trời sinh huyết mạch sẽ bị Chân Long áp chế, cho nên lúc này yêu vật Thủy Mãng cũng theo bản năng cảm nhận áp bách mãnh liệt.

Trong cơ thể y pháp lực điên cuồng vận chuyển, một đôi mắt hiện lên quang mang tím đen, thân thể đột nhiên chấn động, thật vất vả tránh thoát áp chế, nhưng muốn chạy trốn đã không còn kịp rồi.

"Xùy" một tiếng vang lên!

Long Giác Chùy đâm rách lồng ngực nam tử, xuyên vào.

Đôi mắt Thẩm Lạc hơi co lại, thấy trước ngực nam tử áo trắng không có vết máu, biết là mình bị lừa rồi.

Long Giác Chùy phía trước bỗng nhiên thoát lực, giống như đâm vào không trung.

Mà nam tử áo trắng phía trước cũng nhanh chóng khô quắt, biến thành một bộ túi da, ngã tới phía Thẩm Lạc.

Khoảng cách thực sự quá gần, biến cố thực sự quá nhanh, Thẩm Lạc chưa kịp thu tay lại, chỉ có thể lách thân thể ra một chút.

Túi da khô quắt kia không thể chụp tới người của hắn, chỉ bao lấy một cánh tay, gắt gao quấn lên.

Lúc này Thẩm Lạc mới phát hiện, trên da người kia hiện đầy hoa văn hình thoi, rõ ràng là da rắn yêu vật Thủy Mãng lột ra.

Ngay sau đó, tầng da rắn kia bám vào trên cánh tay hắn đột nhiên sáng lên u quang màu xanh biếc, ở trong lại có trận trận khí tức mục nát tiêu tán ra.

Quần áo trên cánh tay Thẩm Lạc rất nhanh bị ăn mòn hòa tan, bốc lên từng cỗ khói trắng nồng đậm.

Tâm niệm hắn khẽ động, trên cánh tay hiện hiện hồng quang, một tầng Hồng Liên Nghiệp Hỏa sinh ra từ bên ngoài thân, che chở làn da hắn.

Hỏa diễm xích hồng tiếp xúc với da rắn, da rắn phát ra lục quang đột nhiên cấp tốc bành trướng.

Thẩm Lạc biết không ổn, lập tức thi triển Tà Nguyệt Bộ, lướt ngang ra hơn trăm trượng, rơi vào trong chướng vũ.

Hắn vừa mới rời xa hai người Vu Man Nhi, da rắn bành trướng kia đột nhiên nổ tung lên.

"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn.

Một cỗ khí độc nồng đậm màu xanh sẫm tràn ra khắp nơi, bao phủ cả người Thẩm Lạc vào trong.

Hắn mặc dù đã kịp thời phong bế hô hấp, nhưng yết hầu vẫn cảm thấy bị bỏng rát một hồi, ngay sau đó ánh mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.

Lúc này, một trận nhẹ giọng ngâm xướng truyền đến.

Dưới thân Thẩm Lạc sáng lên một vòng quang mang màu xanh lá, ở trong hiện ra một trận đồ phong cách cổ xưa.

Trong trận đồ có từng tia từng sợi lục quang óng ánh từ dưới đất dâng lên, không ngừng quét qua thân thể Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc rất nhanh cảm thấy quanh thân có một trận thanh lương, trước mắt lại trở lên rõ ràng.

Lúc này, hắn đột nhiên nhìn thấy sau lưng Vu Man Nhi có một đạo bóng trắng chớp nhoáng qua, tập kích sau lưng nàng, lúc này kêu lên:

"Cẩn thận. . ."

Vu Man Nhi phản ứng cực nhanh, hai tay kết ấn biến đổi đồ án, trong miệng khẽ quát một tiếng: "Kinh Cức Vũ."

Tiếp theo một cái chớp mắt, mặt đất dưới người nàng run rẩy dữ dội, từng cây dây leo xanh đen lớn bằng cánh tay từ dưới đất đột nhiên nhô ra, phía trên trải rộng cương châm màu đen như gai, bất ngờ đánh tới nam tử áo trắng.

Nam tử tránh không kịp, một đầu đâm vào trong khóm bụi gai.

Thân hình Vu Man Nhi nhẹ nhàng vọt lên, từ trong bụi gai nhảy ra, hai tay khẽ múa.

Bụi gai trên mặt đất lập tức sinh trưởng tốt, từng cây dây leo gai giao thoa nhau, gắt gao trói buộc nam tử áo trắng tại chỗ.

Nhưng nam tử áo trắng kia lại nhe răng cười, quanh thân loé lên bạch quang, đúng là hóa thành chân thân bạch xà, từ trong quần áo chui ra, lần nữa đánh tới Vu Man Nhi.

Hai tay Vu Man Nhi ép lại, rừng gai cũng bỗng nhiên xiết chặt.

Nhưng da rắn tuyết trắng kia lại cứng rắn tựa như sắt thép, bị tầng tầng gai đâm qua, chỉ bốc lên từng chuỗi hoả tinh xích hồng, nhưng căn bản không bị tổn thương.

Thân hình nó cấp tốc từ trong rừng gai xuyên qua, mở ra miệng máu cắn tới đầu Vu Man Nhi.

"Trần Thổ Nhận." Vu Man Nhi không chút hoang mang, ngâm nhẹ một tiếng.

Bên người của nàng, mặt đất sáng lên vầng sáng màu vàng, hai tượng bùn nhân ngẫu do đất vàng ngưng tụ thành nhanh chóng dâng lên, tay nắm binh khí, chém vào đầu Thủy Mãng màu trắng.

"Ken két" hai tiếng vang lớn.

Hai thanh trường đao một trái một phải chém vào trên đầu lâu thuỷ mãng, dù chưa thể chém giết, nhưng hai lưỡi đao giao thoa vẫn gắt gao kẹp lại đầu lâu của nó.

Miệng máu màu trắng cách Vu Man Nhi chỉ gang tấc, cuối cùng không cách nào tiến thêm.

Lúc này, trong miệng máu của nó, một cái lưỡi dài màu đỏ tươi bỗng nhiên nhô ra, hóa thành một đạo hồng mang, "Vèo" một cái, đâm thẳng về phía Vu Man Nhi.

"Vụ Sát."

Ngay lúc hồng mang đánh trúng Vu Man Nhi, trong nháy mắt thân ảnh của nàng lại như sương khói tiêu tán ra.

Ngay sau đó, bốn phía tràn ngập nồng vụ, che phủ xung quanh mấy trăm trượng, không thể thấy rõ thứ gì.

Thẩm Lạc phát giác, trong sương mù này ngay cả lực lượng thần thức cũng bị quấy nhiễu cực lớn, trong lúc nhất thời, hắn cũng không thể xác định phương vị của Vu Man Nhi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận