Đại Mộng Chủ

Chương 1884: Bù đắp

Thẩm Lạc nghe vậy nhíu mày, khi thấy đám yêu tộc kia muốn ly khai, đành phải vung tay lên, mở không gian Tiêu Dao Kính, cho Hoả Linh Tử ra ngoài.

Nhưng bởi động tác này, không gian thoáng hơi ba động, lập tức bị Lư Tu cảm nhận được.

"Kẻ nào?" Lư Tu quát lớn một tiếng.

Phần đông yêu tộc Vạn Yêu Minh lập tức căng thẳng, cảnh giác nhìn bốn phía.

Nhưng mà, một chớp mắt tiếp theo, gần như tất cả mọi người cảm giác thức hải phản ứng trì trệ mấy phần, sương mù đen trắng xung quanh lưu động, cũng biến thành chậm chạp mấy phần, còn không chờ bọn chúng kịp phản ứng, một đạo thải sắc dải lụa đã từng bước từng bước trói bọn chúng lại.

Đến khi bọn chúng kịp phản ứng, nghênh đón bọn chúng là một đạo kim sắc quang mang.

"Ngao…"

Như có tiếng long ngâm vang lên, trường thương trong tay Ngao Hoằng đánh đến, thương ảnh màu vàng hóa thành một đạo long ảnh, tựa như xuyên qua Hồ Lô Đường, trong nháy mắt đâm xuyên đầu bảy tám yêu tộc Chân Tiên.

Đám yêu vật khác thật vất vả mới tránh thoát được Vạn Lý Quyển Vân trói buộc, còn chưa kịp động thân bỏ chạy, lưỡi đao xanh biếc của Minh Hồng Đao đã quét ngang đến, trảm thân thể bọn chúng thành hai phần.

Ba tu sĩ Thái Ất cảnh liên thủ, mười mấy yêu vật Chân Tiên không hề có lực hoàn thủ, cơ hồ bị miểu sát trong nháy mắt.

"Thời gian pháp tắc!" Lư Tu vừa rồi cảm nhận được một tia nguy hiểm, kinh hô một tiếng, xoay người bỏ chạy.

Vừa rồi khẩn yếu nhất, không phải lúc ba người kia đột nhiên xuất thủ, mà chính lực lượng thời gian đột ngột xuất hiện, làm tất cả yêu vật Chân Tiên phản ứng chậm lại, đây mới chính điểm trí mạng nhất.

Gã mặc dù đã đạt đến cảnh giới Thái Ất, nhưng khi đối mặt ba tu sĩ cùng cảnh giới, một khi trúng chiêu, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Thấy Lư Tu cực tốc phi độn xuống đáy, Thẩm Lạc thi triển độn thuật nhanh chóng đuổi theo, kết quả lại có một đạo đao quang màu đen phóng chém tới hắn.

Thẩm Lạc vội vàng nghiêng người tránh né, lúc muốn tiếp tục đuổi theo, trong sương mù dày đặc bỗng nhiên loé lên hắc quang, khí tức Lư Tu biến mất không thấy.

Thẩm Lạc không biết Lư Tu thi triển bí thuật gì để chạy trốn, hay dùng bí pháp nào đó mà ẩn nặc thân hình, tóm lại hắn không tiếp tục đuổi theo, mà quay người bay trở về.

Cách trăm trượng bên dưới, một đoàn sương mù nồng đậm tiêu tán, ẩn thân trong đó Lư Tu nắm chặt ma đao quỷ khiếu, Ẩn Thân Phù trước ngực chậm rãi bóc cháy biến mất.

"Gia hỏa này, cẩn thận có hơi quá không?" Gã nhíu mày, mắng nhẹ một tiếng.

Mặc dù kế hoạch dẫn dụ đánh lén không thành, Lư Tu cũng không tính toán tiếp tục dây dưa Thẩm Lạc, tiếp theo gia tốc bay xuống bên dưới.

Bên trên, Ngao Hoằng còn đang thu dọn chiến trường, từ trên thân những yêu tộc kia tìm kiếm pháp khí trữ vật, cũng đâm thêm một thương cho những yêu vật còn chưa chết.

Lúc này, trên người nữ yêu duy nhất trong đám yêu tộc, bỗng nhiên sáng lên một đạo hồng mang.

Giống như linh hồn ly thể, một hư ảnh hình người mơ hồ thoát ly khỏi thân thể của nữ yêu, hóa thành một đạo hồng mang bắn nhanh đi, một đường bay lên trên, vậy mà không bị lực lượng không gian cản trở, tốc độ nhanh kinh người.

Ánh mắt Ngao Hoằng lóe lên, vội vàng tiến đến ngăn cản, lại không thể ngăn kịp.

Nhiếp Thải Châu cũng cả kinh, khi nàng muốn xuất thủ, đã không còn kịp rồi.

Một bên khác Thẩm Lạc vừa vặn trở về, phương hướng hồng quang kia chạy trốn vừa vặn tương phản phương vị chỗ hắn, hiển nhiên chính vì hắn né tránh công kích ma đao kia, tự nhiên cũng không kịp ngăn cản.

Thấy ba người vô kế khả thi, khuôn mặt hư ảnh bên trong hồng quang hiển lộ một nụ cười đắc ý, trong miệng thậm chí còn muốn nói một câu giễu cợt.

Lời còn chưa ra miệng, đã "Ầm" một tiếng, hư ảnh cứng rắn đâm vào một màn sáng màu vàng như thực chất, còn không chờ nữ yêu phản ứng lại, quanh thân thể nàng hội tụ từng tia kim quang, vây nữ yêu vào bên trong.

Ngay sau đó, kim quang không ngừng thu nhỏ, tạo thành một lồng giam màu vàng, kéo nữ yêu xuống dưới, cuối cùng rơi vào một mâm tròn màu vàng.

"Hắc hắc, còn muốn chạy, đã sớm phát giác ngươi đang ở đây rồi." Lúc này, Hỏa Linh Tử từ bên trong sương mù đen trắng bay ra, một tay nâng Cốc Huyền Tinh Bàn, cười tủm tỉm nói.

Thẩm Lạc cũng đã chạy tới, lúc này mới biết chuyện lúc trước Hỏa Linh Tử muốn làm.

"Dây là.. Tâm ma phân thân!" Sau khi Thẩm Lạc thấy rõ đồ vật Cốc Huyền Tinh Bàn cầm tù, thì kinh hỉ nói.

"Đúng vậy, có nhãn lực." Hỏa Linh Tử tự đắc nói.

"Hỏa đạo hữu, lần này ngươi lập công lớn rồi." Thẩm Lạc vui mừng, khen.

"Được rồi, được rồi, đừng lấy lòng ta, lực lượng Cốc Huyền Tinh Bàn có hạn, khốn không được gia hỏa này quá lâu, ngươi tranh thủ thời gian sưu hồn, xem có thể tìm thứ ngươi muốn hay không." Hỏa Linh Tử dặn dò.

"Được." Thẩm Lạc lên tiếng, tiếp nhận Cốc Huyền Tinh Bàn từ trong tay Hỏa Linh Tử.

"Ngươi dám sưu hồn ta, ngươi không sợ ta thôn phệ thần hồn của ngươi sao?" Tâm ma phân thân ngoài mạnh trong yếu nói.

Thẩm Lạc căn bản không thèm quan tâm đối phương, sự tình lần trước đã chứng minh, bằng vào lực lượng phân thân, nó căn bản không đủ xâm chiếm thần hồn của hắn, lần này còn có Cốc Huyền Tinh Bàn phong tỏa, tâm ma phân thân này muốn tự bạo căn bản không làm được.

Đại khái tâm ma từ khi sinh thành đến nay chưa bao giờ bất đắc dĩ như thế này, tuyệt vọng như vậy, cho tới bây giờ chỉ có nó tùy ý đùa bỡn thần hồn người khác, làm cho người không thể phản kháng, hiện tại lại hoàn toàn ngược lại, chính nó bị người giày vò, còn hoàn toàn bất lực.

Thẩm Lạc điểm chỉ Cốc Huyền Tinh Bàn, tâm ma phân thân theo đó hiển hóa thành hư ảnh hình người, cứng đờ đứng đó không cách nào nhúc nhích.

Theo đó, một đạo linh quang từ mi tâm Thẩm Lạc bắn ra, bay vào mi tâm phân thân tâm ma.

Thần thức tâm ma phân thân trong nháy mắt bị Thẩm Lạc kéo vào không gian thức hải của hắn, một Bất Chu Thần Sơn hùng vĩ đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, trực tiếp trấn áp đè ép tâm ma phân thân xuống.

Từng tầng từng tầng lực lượng thần hồn vô cùng cường đại, bắt đầu từng chút từng chút mài nghiền tâm ma phân thân, mài tất cả bí mật trên người của nó, lưu lại chỉ có một đạo thần thức bầy nhầy thống khổ.

Hồi lâu sau, Thẩm Lạc đầu đầy mồ hôi mở mắt, tâm ma phân thân trên Cốc Huyền Tinh Bàn cũng đã biến thành bột mịn, tiêu tán không thấy.

"Tình huống thế nào?" Hỏa Linh Tử lo lắng hỏi.

"Đã lấy được." Thẩm Lạc khẽ gật đầu, trên mặt lộ một vệt ý cười.

Từ trên bộ phân thân này, hắn rốt cuộc bù đắp tất cả công pháp Tâm Ma Đại Pháp, nhưng hiện tại còn không kịp xem kỹ, bên trong đến tột cùng có bí pháp đối kháng tâm ma của bản thân hay không.

"Không tệ, không tệ." Hỏa Linh Tử cười gật đầu, hơi hưởng thụ loại cảm giác đại công cáo thành này, sau đó trở về trong Tiêu Dao Kính.

"Thẩm Lạc, đám gia hỏa Vạn Yêu Minh phân tán, chúng ta phải gấp rút đi đường." Ngao Hoằng nói.

Trong lúc nói chuyện, ba người Nguyên Khâu, Lệ Yêu, Kính Yêu cũng chạy tới.

Đám người chỉnh đốn một chút, lần nữa xuất phát, tiếp tục phi nhanh xuống bên dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận