Đại Mộng Chủ

Chương 1821: Bắc Minh bí cảnh

"Ngao Hoằng, ngươi dẫn bọn hắn đi trước đi."

Thẩm Lạc căn dặn một tiếng, nhảy ra ngoài thuyền, tay nắm vào trong hư không một cái, Huyền Hoàng Nhất Khí Côn lập tức rơi vào trong tay.

Ngay sau đó, hai tay của hắn nắm chặt Huyền Hoàng Nhất Khí Côn đâm xuống dưới một cái, pháp lực thể nội điên cuồng quán chú vào trong côn.

Chỉ thấy Huyền Hoàng Nhất Khí Côn phát ra một tiếng rung, thân côn lập tức kéo dài gấp trăm lần, một côn đâm vào miệng sâu của con cự thú kia, đồng thời không ngừng phồng lớn dài ra.

Bất quá sau mấy tức, Huyền Hoàng Nhất Khí Côn từ dài thô mấy trượng, dài ra hơn trăm trượng, như một thanh thước lớn, đâm thẳng xuống đáy biển không biết sâu cạn.

Miệng rộng cự thú vẫn chưa khép lại, đã bị một côn đâm ở cổ họng, không kịp kêu thảm đã bị đâm sâu vào đáy biển.

"Thật là giống Định Hải Thần Châm . . ." Ngao Hoằng đã ngự thuyền đi xa, thấy cảnh này, cũng không nhịn được mở miệng cười nói.

Trường côn một mực kéo dài hơn chín trăm trượng, còn chưa thấy đến đáy biển, chỉ thấy mặt biển có đại lượng máu tươi cuồn cuộn tuôn ra, lúc này hắn mới chậm rãi thu hồi Huyền Hoàng Nhất Khí Côn.

Sau đó, nước biển phía dưới bắt đầu có từng thân ảnh lớn nhỏ không đều nhanh chóng tụ tới bên này, thình lình tất cả đều là nghe mùi máu tươi mà chạy tới.

Thẩm Lạc dùng thần thức quét sơ qua, phát hiện chí ít có hơn ba trăm đầu thủy yêu tập trung đến bên này, trong đó có không ít con khí tức không yếu, theo tiêu chuẩn tu sĩ thì đã đạt đến Đại Thừa đỉnh phong.

Hắn cũng không dừng lại lâu, lập tức đuổi theo thuyền rồng.

Trở lại trên thuyền, liền nghe Ngao Hoằng đang giải thích với Nhiếp Thải Châu và Nguyên Khâu: "Vừa rồi vật kia gọi là Côn Kình, xem như một đầu hậu duệ huyết mạch dòng Côn, vì không thể bay nên chỉ có thể cả đời ở trong nước. Loại này bình thường không công kích, hẳn là chúng ta vừa vặn đụng phải lúc nó đang ăn, mới bị ngộ thương."

"Ta thấy cũng không giống, trên thân nó mơ hồ có chút khí âm uế, vừa rồi công kích cũng không phải ngộ thương. Mặt khác, số lượng yêu vật dưới nước ở đây không ít, khí tức. . . Tạm thời không dò xét ra con quá mạnh, nhưng khẳng định sẽ có yêu vật Chân Tiên kỳ, thậm chí Thái Ất cảnh trở lên, nên không thể chủ quan." Thẩm Lạc lắc đầu nói.

Ngao Hoằng nghe vậy, hơi dừng lại, nói: "Thẩm huynh nói đúng, chúng ta hẳn là đã tiến nhập khe biển lớn Đông Hải, Đông Hải uyên ngay trong vùng biển này, nơi đó cũng chính là đầu nguồn chân chính của Đông Hải thủy mạch."

Thẩm Lạc nghe lời này, liền biết là do Tổ Long vừa mới nói cho Ngao Hoằng biết.

"Vậy kế tiếp, phải lặn xuống nước sao?" Nhiếp Thải Châu hỏi.

"Không vội, còn chưa tới chỗ, hiện tại lặn xuống dưới, sẽ chỉ gặp yêu vật và quỷ quái trong nước trước, không phải lựa chọn tốt." Ngao Hoằng khoát tay nói.

"Còn có quỷ vật?" Thẩm Lạc cau mày hỏi.

"Đại Cừ quốc dân trầm thi đáy biển, lấy tính cách bọn họ khi còn sống, hình thành quỷ vật chẳng có gì lạ, chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng, tình huống trong Đông Hải uyên hết sức phức tạp." Ngao Hoằng nói.

Đám người nghe vậy, không nói thêm, cẩn thận chú ý biến hóa trên biển, phòng ngừa có tình huống nguy hiểm khác xuất hiện.

Rất nhanh, thuyền rồng ngừng lại trên một mảnh hải vực màu đen đặc.

"Nơi này là đỉnh khe biển lớn, Đông Hải uyên giấu ở chỗ sâu nhất khe biển này, gần vạn trượng dưới đáy biển. Một hồi chúng ta từ nơi này xuống dưới, mau chóng chạy tới Đông Hải uyên." Ngao Hoằng nói.

Đám người tu chỉnh sơ, Ngao Hoằng đang định thu hồi bảo thuyền, mang theo bọn hắn lặn xuống đáy biển, thần sắc bỗng nhiên biến đổi.

Y và Thẩm Lạc trao đổi tiếng lòng một phen, hai người đồng thời nhảy ra bảo thuyền, đâm đầu thẳng vào trong biển.

Sau một lúc lâu, nước biển đột nhiên kịch liệt cuồn cuộn, hai người đồng thời nhảy ra mặt biển, chỉ là trước người lại cưỡng ép mang theo một bóng người.

"Thẩm đạo hữu!"

Mấy người vừa mới thò đầu ra, một người bị Ngao Hoằng dùng vuốt rồng màu vàng bóp lấy đầu, bỗng nhiên mở miệng hô một tiếng.

Trường kiếm trong tay Thẩm Lạc gác trên cổ một người, xem xét bên kia, cũng không nhịn được kinh ngạc kêu lên: "Kính Yêu?"

Sau đó, người bị hắn dùng Thuần Dương phi kiếm gác trên cổ, cũng nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn hắn một cái.

Kết quả, người này lại là người quen, Lệ Yêu.

"Các ngươi sao lại ở chỗ này?" Thẩm Lạc cười khổ không thôi.

"Kính Yêu, ngươi tên hỗn đản, vì sao tiết lộ tin tức Bắc Minh bí cảnh cho bọn hắn?" Lệ Yêu không trả lời, đột nhiên tức giận mắng to.

"Ta không có. . ." Kính Yêu nghe vậy, một mặt ủy khuất nói.

"Ngươi không có? Ngươi không nói sao bọn hắn lại ở chỗ này?" Lệ Yêu căn bản không tin, trong miệng vẫn như cũ chửi rủa không thôi.

"Tất cả câm miệng." Thẩm Lạc quát lên chói tai, khí tức Thái Ất cảnh phóng thích ra.

Lệ Yêu và Kính Yêu đồng thời bị nguồn lực lượng này chấn nhiếp, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Lúc này các nàng mới chú ý tới, Thẩm Lạc chẳng biết lúc nào, vậy mà đã trở thành cường giả Thái Ất cảnh.

"Lệ Yêu, ngươi không cần gây sự với Kính Yêu, nàng cũng không cho ta biết tin tức liên quan tới Bắc Minh bí cảnh." Thẩm Lạc nói.

Lệ Yêu cẩn thận nhìn hắn một chút, trong lòng ai thán một tiếng, tùy ngươi vậy, ngươi nói không có thì không có đi.

"Chúng ta sở dĩ xuất hiện ở chỗ này, là có nguyên nhân khác, mà chúng ta muốn đi chính là Đông Hải uyên. Mà Bắc Minh bí cảnh ngươi nói là gì?" Thẩm Lạc nhíu mày hỏi.

Lệ Yêu nhìn thần sắc Thẩm Lạc, rốt cuộc vững tin, thật sự là hắn không phải tới vì Bắc Minh bí cảnh.

"Bắc Minh bí cảnh là trước kia ta đã nói, tại chỗ sâu hải vực này phát hiện một không gian kỳ dị, nơi đó Thủy linh lực dị thường dồi dào, có nhiều ích lợi cho Yêu tộc tu hành, bất quá tùy tiện đi vào, bên trong cũng có phong hiểm không nhỏ." Lệ Yêu mở miệng nói.

"Bắc Minh bí cảnh mà nàng nói, với Đông Hải uyên chắc là một nơi, nơi đó là đầu nguồn Đông Hải, Thủy linh lực tự nhiên dồi dào." Ngao Hoằng đoán.

"Gần đây, các ngươi có gặp những người khác tới đây?" Thẩm Lạc nhíu mày hỏi.

"Hai người chúng ta mấy ngày trước tiến vào dưới nước tu luyện, sau đó bị thủy yêu và quỷ vật trong bí cảnh không ngừng quấy rối, sau vài ngày thực sự gánh không được, mới từ phía dưới đi lên. Vừa lên lại đụng phải các ngươi, trừ điều đó ra, cũng không gặp những người khác." Kính Yêu lắc đầu, nói.

"Có thể mang bọn ta đi xuống xem một chút không?" Thẩm Lạc hỏi.

Trong lòng của hắn rất để ý, không biết Yêu Phong và người thần bí kia đi vào Đông Hải uyên là vì cái gì.

Lệ Yêu và Kính Yêu nghe vậy, mặt lộ vẻ khó khăn.

"Hai vị, lại nói, các ngươi và Đông Hải Long Cung ta còn có chút thù cũ, nếu không hôm nay chúng ta thanh toán chuyện cũ luôn, thế nào?" Sắc mặt Ngao Hoằng trầm xuống, mở miệng nói.

Sắc mặt Lệ Yêu và Kính Yêu lập tức trở nên hết sức khó coi, đối mặt một vị tu sĩ Thái Ất cảnh, bọn họ không có chút phần thắng, thậm chí cơ hội chạy trốn cũng không có.

"Ngao huynh, không cần như vậy. Lệ Yêu, các ngươi nếu khó xử, vậy bỏ qua đi, để chúng ta tự đi." Thẩm Lạc vốn cũng không có ý định khó xử các nàng, lập tức nói.

"Tình huống phía dưới còn phức tạp hơn các ngươi tưởng tượng, để ta mang các ngươi đi." Lệ Yêu mở miệng.

"Vậy làm phiền." Thẩm Lạc nói.

Lệ Yêu gật đầu nhẹ, không nói gì nữa, dẫn đầu xông vào nước, chìm xuống đáy biển.

Kính Yêu theo sát phía sau, cũng nhảy xuống theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận