Đại Mộng Chủ

Chương 1123: Tự tiện xông vào

"Tỷ tỷ, tỷ đừng tin hắn, vừa rồi mặt của hắn là như thế này, như này. . ." Không đợi nữ tử nói chuyện, nữ đồng tên là Tiểu Nô kia thò đầu ra bên người nàng, hai tay kéo trên mặt ra một cái mặt quỷ.

Nói xong, nàng lại rụt đầu trở về.

Thấy nữ đồng nói như thật, Khương Thần Thiên cũng có chút nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Lạc.

Bộ dáng kia tựa như là đang nói, ngươi không có việc gì lại giả quỷ dọa một hài tử à?

"Hai vị cô nương hẳn là đệ tử Thần Mộc Lâm?" Thẩm Lạc bất đắc dĩ, đành phải nói tránh đi.

"A, làm sao ngươi biết?" Một cái đầu tròn trịa, lần nữa ló ra.

Nữ tử kia muốn che miệng của nàng, nhưng đã không còn kịp rồi.

"Thiên Tinh tỷ tỷ, có phải không được nói không?" Tiểu Nô tự biết nói sai, có chút hối hận nói.

"Vân Tiểu Nô, cái miệng nhỏ ngươi sao lại nhanh như vậy? Lần sau không mang theo ngươi đi ra ngoài nữa." Nữ tử che trán, bất đắc dĩ nói.

"Đừng nha, Thiên Tinh tỷ tỷ, trong tộc trừ Man Nhi tỷ tỷ, cũng chỉ có tỷ chịu mang ta chạy tới đây. Man Nhi tỷ tỷ lại không ở đây, nếu tỷ không mang ta ra, ta ngạt chết mất." Vân Tiểu Nô vội vàng nói.

"Lại nói Man Nhi nha đầu chết tiệt kia, thế mà tự mình vụng trộm chuồn ra khỏi tộc, khiến cho hiện giờ Vân trưởng lão nghiêm phòng tử thủ, ta muốn chạy ra ngoài phụ cận một chút cũng không được." Nữ tử được gọi là Thiên Tinh tỷ tỷ kia nói.

Thẩm Lạc nhìn một lớn một nhỏ này ở trước mặt bọn hắn hàn huyên, chỉ cảm thấy hai người thực sự hồn nhiên ngây thơ, tâm phòng bị người lạ thực sự không nhiều.

Đúng lúc này, thần sắc Thẩm Lạc bỗng nhiên biến đổi, Khương Thần Thiên bên cạnh cũng lập tức phát hiện dị dạng.

Hai người đồng thời nhìn lại xung quanh, chỉ thấy xung quanh vốn là rừng cây rậm rạp, chẳng biết lúc nào đột nhiên sinh trưởng tốt lên, trong lúc bất tri bất giác vây bọn hắn ở trung tâm.

"Cô nương, ngươi đây là ý gì?" Thẩm Lạc cau mày hỏi.

Nữ tử đang còn trách cứ Vân Tiểu Nô, nghe vậy xem xét bốn phía, thần sắc trên mặt lập tức trở nên khó coi.

"Nguy rồi, Vân trưởng lão tới. . ."

Nữ tử nói xong, vội vàng kéo Tiểu Nô, tay bóp một cái pháp quyết, dưới thân hai người liền có một vầng sáng màu vàng đất bao phủ, thân hình chợt chui xuống đất, đúng là trực tiếp bỏ chạy.

Hai người Thẩm Lạc mặc dù bị vây, nhưng cũng không làm ra bất kỳ động tác gì, chỉ cẩn thận đề phòng nhìn bốn phía.

Lúc này, cách trước hai người không xa, đột nhiên dâng lên thanh quang, trên mặt đất từng cây mây màu xanh từ lòng đất kéo dài ra, một mực mọc lên cao ba, bốn trượng.

Ở trong cây mây còn trói buộc hai bóng người, thình lình chính là hai người Vân Tiểu Nô.

Ngay sau đó, trên đám cây mây cách đó không xa đồng loạt tách trái phải hiện ra một đầu thông đạo.

Một lão ẩu tóc bạc mang trường bào thủy lam, tay cầm Ô Mộc thủ trượng, đầu đầy tuyết trắng chậm rãi đi tới, thân hình không thấy còng xuống, trên mặt mặc dù có nếp nhăn rất nhỏ, nhưng như cũ khó che được vẻ mỹ mạo trước đây.

Lão ẩu có khí chất trang nhã, giống như xạ lan, đi tới gần liền ngừng lại.

"Vân. . . Bà bà, chúng ta chỉ đi ra giải sầu một chút, cũng không chạy quá xa, ngài thả chúng ta ra đi." Nữ tử đổi cách xưng hô, năn nỉ nói.

"Mãn Thiên Tinh, ngươi im miệng. Tiểu Nô, ngươi nói một chút, các ngươi định đi đâu?" Vân trưởng lão khẽ quát một tiếng, hỏi.

"Ta, chúng ta. . ." Vân Tiểu Nô bị cây mây quấn chặt, nói chuyện cũng có chút cà lăm.

"Nói thật, không được phép nói láo." Vân trưởng lão tăng thanh âm lên.

"Thiên. . . Thiên Tinh tỷ tỷ nói, mang ta đến phụ cận Điền Tây thành ăn ngon một chút, ta nhất thời thèm ăn, nhịn không được. . . Liền, liền đi theo ra ngoài." Vân Tiểu Nô ngập ngừng nói.

"Tốt cho Vân Tiểu Nô ngươi, uổng cho ta tốt với ngươi như vậy, ngô ngô. . ." Mãn Thiên Tinh còn chưa nói hết, một cây mây đã quấn quanh tới, ngăn chặn miệng của nàng.

"Bà bà nói, phải nói thật, không được nói láo nha." Vân Tiểu Nô nháy mắt, nói.

Mãn Thiên Tinh còn đang "Ngô ngô" lên án Vân Tiểu Nô không có nghĩa khí gì, đáng tiếc một chữ cũng không thể nói rõ.

"Im miệng, chuyện của các ngươi, trở về sẽ xử lý." Vân trưởng lão trách mắng.

Mãn Thiên Tinh lập tức im miệng, câm như hến.

Thẩm Lạc thấy lão ẩu tóc trắng kia nhìn lại bọn hắn, liền biết kế tiếp sẽ xử lý hai người bọn họ.

"Tiền bối. . ." Khương Thần Thiên chủ động nghênh đón.

Kết quả, gã còn chưa nói hết, dưới chân bỗng có một cây dây leo đen nhánh đột nhiên quấn chặt mắt cá chân gã, lập tức xông lên nhập không, xách ngược treo gã lên.

"Chưa cho phép, tự tiện xông vào Thần Mộc Lâm, là tội chết, các ngươi biết không?" Vân trưởng lão hét một tiếng.

Một cỗ sát khí nồng đậm từ trên thân lão phát ra, khí thái kia khác hoàn toàn với lúc nói chuyện với hai người Vân Tiểu Nô.

"Tiền bối, cái này có chút không có đạo lý, không nói nơi đây cũng không tính là địa giới Thần Mộc Lâm, dù là thật, tiền bối cũng nên hỏi chúng ta vì sao xông lầm, không phân tốt xấu đã động thủ như vậy chứ?" Thẩm Lạc cau mày nói.

"Bớt ở chỗ này giả vờ vô tội, các ngươi tưởng lão thân không biết các ngươi là do Vu Man Nhi nha đầu kia mang về à? Còn dám nói xông lầm? Dù thật sự là xông lầm, tiểu tử ngươi thân phụ ma khí, nên giết trước rồi lại nói." Vân trưởng lão hừ lạnh một tiếng, trách mắng.

Thẩm Lạc nghe vậy, trong lòng run lên.

Mình đã trấn áp ma khí xuống, bình thường sẽ không nhìn ra, nhưng lão ẩu này nói như thế, có thể thấy được tu vi lão tinh thâm, hoặc là lúc mình trấn áp ma khí đã bị phát hiện.

Mặc kệ là loại nào, tình huống đều có chút không ổn, mà từ đó có thể biết, Vu Man Nhi nhất định đã bị phát hiện.

"Man Nhi tỷ tỷ trở về rồi sao?" Nghe được tin tức này, Vân Tiểu Nô bị cây mây trói lập tức đôi mắt tỏa sáng.

Vân trưởng lão không để ý đến nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Lạc hỏi: "Là thúc thủ chịu trói, hay là dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, chính ngươi lựa chọn đi."

"Thúc thủ chịu trói. . ." Thẩm Lạc không hai lời, không chút do dự nói.

Nói xong, còn đưa hai nắm tay lên trước người, một bộ dạng tùy ý xử trí.

Bộ dáng hắn hoàn toàn phối hợp như thế này, làm Khương Thần Thiên treo ở một bên không khỏi sợ ngây người, ngay cả Vân trưởng lão cũng nhíu mày, lộ ra mấy phần ngạc nhiên.

Lão vung tay lên, trên mặt đất liền có một cây dây leo sinh đầy bụi gai nhô ra, trói hai tay Thẩm Lạc lại.

Gai trên dây leo bén nhọn dị thường, lấy làn da cứng cỏi của Thẩm Lạc, vậy mà cũng bị đâm rách một chút, lúc này hắn cảm thấy miệng vết thương truyền đến cảm giác tê tê rất nhỏ.

"Không tốt, có độc. . ." Hắn lập tức kịp phản ứng.

Khương Thần Thiên bên cạnh cũng cảm thấy có mấy phần bất mãn với cách làm không hỏi xanh đỏ trắng đen của lão ẩu.

Gã đang muốn phát tác, chợt nghe nơi xa truyền đến một tiếng la: "Vân trưởng lão, khoan động thủ đã, bọn hắn đều là bằng hữu của ta."

Chỉ thấy Vu Man Nhi chạy nhanh tới bên này, sau lưng còn đi theo một nam tử trung niên dáng người cao to.

Nam tử này có vóc người không quá cao, trên môi dưới hàm mặc dù có râu, vẫn như trước có thể nhìn ra dung mạo giống Vu Man Nhi đến bảy phần.

Trên thân gã ăn mặc cũng là phục sức thuỷ lam đặc thù của Thần Mộc Lâm, trước ngực trên đầu cũng đều mặc ngân sức đẹp đẽ.

"Man Nhi tỷ tỷ, tỷ đã trở về rồi?" Thấy hai người tới, Vân Tiểu Nô kích động nhất, la lớn.

Vu Man Nhi nhìn thấy Vân Tiểu Nô bị cây mây trói ở giữa, thần sắc hơi chậm lại, lộ ra một chút ý cười.

Nhưng khi nàng nhìn về phía Mãn Thiên Tinh, nàng kia lại hừ lạnh một tiếng, quay đầu qua một bên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận