Đại Mộng Chủ

Chương 1086: Một là không làm, hai là làm cho xong

"Ngươi. . ."

Hoa Ly tức giận không thôi, hai tay lần nữa huy động, hai vòng bạc vang lên tiếng rít, thẳng đến hướng Ly Châu.

Ly Châu nhếch miệng giễu cợt một tiếng, tay vung lên, huyết hồng tinh ti bên người lần nữa chuyển thành màu trong suốt, nhìn như từ trong hư không biến mất không thấy gì nữa, kì thực lại hóa thành thiên ti vạn lũ đâm tới phía Hoa Ly.

Vòng bạc Hoa Ly vừa mới bay tới nửa đường, liền bị tinh ti dày đặc quấn quanh, treo ở giữa không trung không thể động đậy.

Nàng chưa kịp phản ứng, đầu vai đã bị người kéo một cái, ném qua một bên.

"Phốc phốc. . ."

Một trận tiếng vang nhẹ truyền đến, Thất Sát kịp ném nàng ra, nhưng chính mình lại không có cơ hội tránh né.

Sau lưng gã tung toé huyết hoa, gần một trăm tinh ti mỏng manh không gì sánh được hiển lộ ra trên vết máu.

"Không!"

Hoa Ly kinh hô một tiếng.

Tiếng nói của nàng chưa rơi xuống, thân thể Thất Sát đã bị tinh ti nắm kéo, quăng về phía Ma Hư Địa Long.

Ma Hư Địa Long thấy có người đưa tới cửa, theo bản năng há miệng cắn tới.

Thân thể Thất Sát bay giữa không trung, quanh thân đột nhiên quang mang đại tác, một hư ảnh cự lang nổi lên, thân hình đảo ngược, mắt thấy là sẽ bay lên không thoát đi.

Nhưng ngay sau đó, trên tinh ti trong suốt đâm vào trong cơ thể gã đột nhiên có trận trận sóng pháp lực trào lên.

Toàn thân Thất Sát cứng đờ theo, hư ảnh ngưng tụ quanh người cũng trong nháy mắt tiêu tán, thời cơ thoát đi cũng trong nháy mắt biến mất.

Lúc mọi người ở đây đều cho là gã hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Ma Hư Địa Long giương miệng to như chậu máu đột nhiên toàn thân rung mạnh, thân thể cao lớn giãy giụa vặn vẹo mấy lần, đột nhiên bỏ qua Thất Sát đã đến bên miệng, thay đổi phương hướng, chui xuống dưới mặt đất.

Tất cả mọi người bị biến hoá bất thình lình đó làm cho ngạc nhiên, chỉ có Thẩm Lạc kịp phản ứng, quái vật này nhất định là phát hiện Phủ Đông Lai đang công kích ma hạch của nó.

Ly Châu thấy thế, ánh mắt quét qua đám người, hơi nhướng mày, cũng nghĩ thông vấn đề trong đó.

"Mơ tưởng làm hỏng chuyện tốt của ta." Nàng mắng to một tiếng, thân hình lập tức đáp xuống, đúng là đuổi theo Ma Hư Địa Long, chui xuống dưới lòng đất.

Thẩm Lạc không do dự, cũng vội vàng dùng thuật độn địa, đuổi theo.

Hắn đuổi theo khí tức Ma Hư Địa Long, một mực độn địa đi hơn mười dặm, phía trước đột nhiên rung mạnh, một cỗ cự lực tràn trề xông đến, khiến nham thạch trước người hắn va chạm phá toái.

Thân thể Thẩm Lạc đột nhiên trống rỗng, bỗng rơi vào trong một không gian to lớn dưới đất.

Hắn còn chưa kịp ổn định thân hình, liền thấy phía dưới có quang mang sáng lên, cẩn thận ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy trên mặt đất bên kia lơ lửng một cái trứng màu trắng cao cỡ nửa người, mặt ngoài tản ra quang mang trắng muốt.

Mà bên ngoài trứng trắng kia còn bao phủ một tầng kết giới do ma vụ màu đen ngưng tụ thành, lớn chừng non nửa gian phòng.

Thẩm Lạc đang tò mò, phía trên bỗng nhiên rung mạnh, chỉ thấy Ma Hư Địa Long từ bên trên vội xông xuống, đầu lâu to lớn ép xuống một thân ảnh toàn thân đang tản ra lưỡng sắc quang mang hắc kim.

Thân ảnh kia cao chừng ba trượng, trên người cởi trần mọc đầy vết vằn lông tóc, bắp thịt cả người gồ lên, quanh thân bao phủ một tầng ma vụ màu đen như băng rua, toàn thân tản ra khí tức hung hãn, chính là Phủ Đông Lai.

Gã tuy bị Ma Hư Địa Long áp chế không ngừng hạ xuống, dưới hai chân lại không ngừng có vầng sáng màu đen sáng lên, toàn thân căng cứng, tựa hồ đang không ngừng tụ lực.

"Sư Bác."

Đúng lúc này, chỉ nghe gã gầm lên giận dữ, ngoài thân bỗng nhiên hiện ra hư ảnh cuồng sư.

Hư ảnh cuồng sư chỉ một thoáng, liền dung nhập vào trong cơ thể gã, dung hợp lại.

Quanh thân gã huyết khí đại thịnh, trên thân hiện ra ma văn kỳ dị, một loại khí tức khó nói nên lời từ đó truyền ra.

Chỉ thấy hai chân gã đột nhiên đạp hư không một cái, dưới chân hình như có không khí nổ tung, phát ra một tiếng nổ đùng.

Phủ Đông Lai giờ phút này tựa như hùng sư cùng thú, đột nhiên nhào lên, hai cánh tay trong nháy mắt phồng lớn mấy lần, giao thoa vung vẩy, trước người là hai đạo huyết ấn to lớn vô cùng giao thoa nhau, đúng là sinh sinh ép Ma Hư Địa Long trở về.

"Ưng kích."

Lại một tiếng quát lớn, sau lưng Phủ Đông Lai có huyết quang phun ra ngoài, ngưng tụ thành hai đạo huyết sí mở rộng ra hai bên.

Chỉ thấy thân hình gã bay lượn trên không, hai tay không ngừng vung vẩy xuống, từng đạo huyết sắc trảo ấn điên cuồng chụp về hướng Ma Hư Địa Long. Trên thân Ma Long huyết quang không ngừng tuôn ra, rơi xuống phía dưới.

Phủ Đông Lai không buông tha, phi thân đuổi theo, không ngừng công kích.

Ma Hư Địa Long dưới huyết trảo xen lẫn bị đập ầm ầm rơi xuống đất, Phủ Đông Lai thu cánh vội xông xuống. Nhưng vào lúc này, Ma Hư Địa Long bỗng nhiên há to miệng rộng, một đoàn tử quang từ trong miệng đột nhiên phun ra, đánh về phía Phủ Đông Lai.

Phủ Đông Lai bị đánh trúng chính diện, thân thể lập tức phóng lên tận trời, nhập vào trong mái vòm phía trên.

Lúc này, thân thể Ma Hư Địa Long đột nhiên hư hóa, biến mất trước mắt Thẩm Lạc.

Nhưng rất nhanh, bên tai Thẩm Lạc vang lên tiếng thét đại tác, một cái đuôi lớn đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, quét ngang tới.

Thẩm Lạc hốt hoảng tránh né, cũng rơi xuống đất.

Ma Hư Địa Long một lần nữa hiện ra thân hình, miệng máu mở lớn, táp tới Thẩm Lạc.

"Tượng Hình."

Một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên, một đạo bóng râm khổng lồ từ bên trên đập ầm xuống.

Ngoài thân Phủ Đông Lai hoá hình thành hư ảnh voi lớn, thân thể khổng lồ như núi, cơ hồ lớn bằng Ma Hư Địa Long.

"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn!

Hai chân Phủ Đông Lai đạp trúng Ma Hư Địa Long, lúc này bộc phát ra một trận trùng kích to lớn, trong không gian dưới đất lần nữa sụp đổ, Ma Hư Địa Long bị đạp thật mạnh xuống dưới đất.

"Nhanh đi hủy ma hạch." Thanh âm Phủ Đông Lai từ phía dưới truyền đến.

Thẩm Lạc không chần chừ, lập tức đi tới gần trứng trắng kia, tay vung lên, lấy ra Huyền Hoàng Nhất Khí Côn.

Thân hình hắn vặn chuyển, thân ảnh nhảy múa trong hư không, từng đạo côn ảnh không ngừng hiển hiện hư không, tầng tầng lớp lớp, lít nha lít nhít chừng mấy ngàn đạo.

Mỗi một đạo côn ảnh hiển hiện, đều là Bát Thiên Loạn Bổng tích súc uy năng, từng tầng từng tầng đọng lại, dần dần làm cho không khí xung quanh nóng rực lên.

Ly Châu trốn ở một bên quan sát, ngay từ đầu căn bản không coi Thẩm Lạc vào mắt, dù sao ma tráo phòng hộ xung quanh ma hạch, cũng không phải ai cũng có thể đánh phá.

Nhưng khi nàng nhìn thấy một màn trước mắt, lông mày không khỏi nhíu chặt.

Nếu thật sự hai người Thẩm Lạc đánh vỡ ma hạch, chém giết Ma Hư Địa Long, kế hoạch của nàng thất bại thì không nói, còn có thể đưa tới những người còn lại liên hợp nhằm vào mình.

Nàng bắt đầu do dự, có nên mở ra cửa bí cảnh hay không?

Nhưng rất nhanh, nàng bỏ qua ý nghĩ này, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, nàng muốn ngăn cản Thẩm Lạc phá hủy ma hạch.

Suy nghĩ xong, nàng đã chuyển qua hành động, thân hình ở trong hư không xẹt qua một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt xuyên thẳng qua tầng tầng bổng ảnh, đi tới bên cạnh Thẩm Lạc.

Nàng tuy là trận sư, cũng không có nghĩa là không am hiểu cận chiến.

Trên thực tế, năng lực chém giết của nàng cũng không yếu, chỉ là bình thường ưa thích kết trận vây khốn địch nhân, lại tùy thời tập sát, tựa như là tĩnh tâm trải lưới nhện.

Chờ nàng vọt tới phụ cận, Thẩm Lạc nhìn như không biết bị tập kích, lại đột nhiên quay đầu cười một tiếng, bộ mặt như mưu kế đã đạt được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận