Đại Mộng Chủ

Chương 2036: Thăm dò Thần Ma Tỉnh

"Thẩm Lạc, tiên thiên linh khí lưu lại trên thế gian quá mức thưa thớt, linh vật thiên địa như Nhân Sâm Quả và Bàn Đào, phải trải qua mấy ngàn năm hấp thu linh khí thiên địa, mới có thể sinh một chút tiên thiên linh khí. Hiện tại ma tộc tuy tạm thời chỉ đóng chiếm Tây Ngưu Hạ Châu, chúng ta chỉ sợ cũng không dư lực giúp ngươi tìm kiếm nhiều hơn." Trình Giảo Kim mở miệng nói.

"Bấy nhiêu đã đủ rồi, vãn bối không dám yêu cầu xa vời!" Thẩm Lạc lắc đầu cười nói.

Kỳ thực có những trợ giúp này, hắn đã thập phần thỏa mãn, dù sao những người khác không biết mục đích hắn dùng tiên thiên linh khí, đã nguyện ý trợ giúp hắn, hắn cũng không thể cưỡng cầu những người khác cống hiến pháp bảo tiên khí.

"Thẩm Lạc, không biết ngươi đã thăm dò chỗ sâu bên trong Thần Ma Tỉnh chưa?" Lúc này Bồ Đề lão tổ bỗng nhiên mở miệng hỏi.

"Vãn bối chỉ tu luyện chỗ đáy giếng, bởi lo lắng nhiễu loạn phong ấn, nên không tự tiện đi đến địa phương quá sâu." Thẩm Lạc trả lời.

"Những năm qua, Phương Thốn Sơn trấn thủ Thần Ma Tỉnh, ta từng nhiều lần thăm dò chỗ sâu Thần Ma Tỉnh, phát hiện bên trong có vết tích tiên thiên linh khí…" Bồ Đề lão tổ tiếp tục nói.

"Thật vậy?" Thẩm Lạc đại hỉ.

"Ngươi đừng vội cao hứng, ta chỉ phát hiện một chút vết tích mà thôi, nếu quả thật có, chỉ sợ nằm bên trong địa phương càng sâu hơn, nơi đó nguy hiểm trùng trùng, ngươi muốn đi thì phải chuẩn bị cho kỹ." Bồ Đề lão tổ tiếp tục nói.

"Tiền bối yên tâm, vãn bối sẽ cẩn thận." Thẩm Lạc gật đầu nói.

Mọi người nhắc nhở một trận, Thẩm Lạc mới cáo từ rời đi, có thể nói hắn vội vàng đến, cũng vội vàng đi.

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, mọi người trong Tứ Hải Đường không khỏi trầm mặt, tuy bọn họ không ngừng chứng kiến sự trưởng thành của Thẩm Lạc, nhưng không nghĩ đến, sẽ có một ngày hắn trở thành hy vọng của tam giới.

"Viên đạo hữu, ngươi thật sự cho rằng Thẩm Lạc có thể cứu tam giới?" Lý Tĩnh mở miệng hỏi.

Tuy hỏi thăm, nhưng trong giọng nói của Lý Tĩnh không có sự nghi vấn, chỉ có chờ mong nghe một đáp án khẳng định.

"Trước kia ta vẫn không thể khẳng định, bất quá lần trước bốn người chúng ta liên thủ, sau đó bị Xi Vưu đánh bại, lúc đó ta đã hiểu rõ hy vọng không đặt trên người chúng ta. Hiện tại đã biết lai lịch người thần bí kia, ta càng tin tưởng hơn, mấu chốt cứu tam giới, chính là Thẩm Lạc." Viên Thiên Cương khẳng định nói.

Trên thực tế, trước khi Thẩm Lạc đến đây, mọi người từng tranh chấp ngắn ngủi, nghi vấn việc Viên Thiên Cương đặt hy vọng lên trên Thẩm Lạc.

Bất quá, Trấn Nguyên Tử và Bồ Đề lão tổ cũng đồng quan điểm với Viên Thiên Cương, mới khiến cho mọi người tạm thời bỏ đi nghi ngờ.

Về sau lại thấy thực lực Thẩm Lạc cấp tốc đề thăng, mọi người cũng tin phục hơn phân nửa rồi, cho nên Lý Tĩnh mới nguyện ý xuất Bàn Đào, trợ giúp Thẩm Lạc.

Bên kia, Thẩm Lạc đã trở lại Thần Ma Tỉnh, khoanh chân ngồi xếp bằng trong mật thất Cửu Long Điện.

Hắn lật tay lấy một quả Bàn Đào, há miệng cắn xuống, nước ngọt cùng mùi thơm nồng đậm nhất thời tràn đầy răng miệng, từng sợi linh khí chảy xuôi, bị hắn hấp thu.

Nhưng mà sau khi ăn xong, Thẩm Lạc cũng không cảm nhận được tiên thiên linh khí tồn tại.

Hắn nhìn hột đào trong tay, do dự một chút, sau đó bóp nát hột đào, một đám tiên thiên linh khí thập phần mỏng manh từ đó lan tràn, bị Hỗn Độn Hắc Liên hấp thu.

Ngay sau đó, Thẩm Lạc lấy thêm quả Bàn Đào thứ hai, bắt đầu ăn.

Ước chừng bảy tám canh giờ, Thẩm Lạc mới ăn xong toàn bộ Bàn Đào và Nhân Sâm Quả, toàn bộ tiên thiên linh khí đã bị luyện hóa, trên thân Hỗn Độn Hắc Liên cũng theo đó xuất hiện một một tiểu hoa bị kẹp trong phiến lá.

Thẩm Lạc cầm lấy Bổ Thiên Thạch, sợi rễ hắc liên di chuyển thuận theo cánh tay phải, quấn quanh Bổ Thiên Thạch, trên sợi rễ đồng thời tản mát một tầng hắc quang.

Ngũ thải quang mang trên Bổ Thiên Thạch dần dần ảm đạm, tiên thiên linh khí và tiên thiên ma khí nhanh chóng bị hút đi, hòa nhập vào sợi rễ Hỗn Độn Hắc Liên.

Hai phiến lá kẹp nụ hoa chợt lay động, nụ hoa theo đó nở rộ, tản mát hương thơm kỳ dị, cách đó không xa lại nổi lên một nụ hoa khác nhỏ hơn.

"Đã nở thêm một đóa rưỡi…" Thẩm Lạc nhìn Bổ Thiên Thạch trong tay hóa thành bụi mịn rơi xuống, thở dài nói.

Dùng xong Bàn Đào, Nhân Sâm Quả và Bổ Thiên Thạch, kết quả cũng chỉ sinh trưởng một đóa rưỡi, muốn hoàn chỉnh sinh trưởng mười hai đóa hoa liên, nhất định cần nhiều tiên thiên linh khí hơn.

"Thời gian cấp bách, xem ra chỉ có thể thăm dò chỗ kia một phen rồi."

Sau khi Thẩm Lạc quyết định, thì hắn đứng lên đi đến Thần Ma Trụ.

Bên trên Thần Ma Trụ, một thân ảnh đen trắng đang khoanh chân ngồi xếp bằng trên đỉnh trụ.

"Ngươi muốn đi vào khu vực sâu?" Hắc Bạch chân quân mở miệng hỏi.

"Không sai, ta có việc cần vào một chuyến, nhờ hắc bạch đạo hữu hỗ trợ, đưa ta xuống dưới." Thẩm lạc bình tĩnh nói.

"Khu vực sâu bên trong Thần Ma Tỉnh, nguy hiểm trùng trùng, ta có biện pháp đưa ngươi vào, nếu có bất kì vấn đề nào phát sinh, ngay cả ta cũng khó mà cứu ngươi, cho dù vận dụng lực lượng Thần Ma Trụ cũng vô dụng." Hắc Bạch chân quân tiếp tục nhắc nhở.

"Ta hiểu, đạo hữu chỉ cần hỗ trợ ta tiến vào, chuyện sinh tử tồn vong ta sẽ cẩn thận, da tạ đạo hữu đã quan tâm." Thẩm Lạc cười nói.

Khuôn mặt nghiêm túc của Hắc Bạch Chân Quân không mảy may biến hóa, chỉ im lặng gật đầu.

Sau đó, hai tay gã giao thoa kết ấn trước người, Thần Ma Trụ theo đó toả sáng hắc bạch quang mang, một cỗ lực lượng từ trên đỉnh trụ lưu chuyển chảy xuống, hội tụ lại một chỗ.

Hắc bạch quang mang xoay tròn, gào thét sinh phong, một lát sau, từ đó hiện lên một động khẩu tối đen như mực.

"Đa tạ." Thẩm Lạc ôm quyền cảm tạ.

Nói xong, thân hình hắn lay động, nhảy vào bên trong động khẩu, thân hình nhanh chóng biến mất không thấy.

Động khẩu màu đen nhanh chóng xoay tròn, dần dần biến mất, Hắc Bạch chân quân cũng thu hồi mục quang, trở lại Thần Ma Trụ.

Thẩm Lạc một đường hạ xuống, ý đồ khống chế thân thể dừng lại, nhưng xung quanh như một phiến hư vô, pháp lực của hắn cũng bị một cỗ lực lượng vô hình cấm cố, vô pháp vận chuyển.

Một mực hạ xuống gần trăm trượng, Thẩm Lạc đột nhiên cảm giác được pháp lực thể nội bắt đầu lưu động, vội vàng thi triển độn thuật, khống chế thân thể bay lướt đi.

Hắn đồng thời phóng xuất thần niệm, dò xét bốn phía.

Thẩm Lạc nhanh chóng phát hiện, thần thức chỉ có thể dò xét phạm vị hơn một trượng, đã bị một tầng bình chướng vô hình ngăn cách, căn bản vô pháp dò xét nơi xa hơn.

Rơi vào đường cùng, hắn đành phải thu hồi thần thức, chỉ lấy thị lực dò xét bay đi.

Hư không xung quanh tuy rằng ánh sáng lờ mờ, nhưng ánh mắt của Thẩm Lạc, vẫn có thể nhìn thấy địa phương cách đó trăm trượng.

Không bao lâu, Thẩm Lạc phát hiện bản thân đang phi độn trên bầu trời hoang vu màu nâu đỏ, linh khí vô cùng mỏng manh, căn bản không giống sẽ có tiên thiên linh khí.

Thẩm Lạc tin tưởng Bồ Đề lão tổ không nói sai, lúc này hắn hạ thân xuống đất, bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

Khắp nơi hoang vu chỉ có nham thạch và cát bụi, hắn đi hồi lâu, cũng không phát hiện dấu hiệu tiên thiên linh lực tồn tại.

Ngay lúc hắn nản chí, trong hư không bỗng nhiên truyền đến từng trận tiếng vang "Ầm ầm".

Thẩm Lạc nhìn theo hướng âm thanh truyền đến, kết quả nhìn thấy cách đó hơn trăm trượng, cát bay đá chạy như có phong bạo quấy phá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận