Đại Mộng Chủ

Chương 1382: Quy Lưu Manh

"Chạy đâu!"

Long Nha hét lớn một tiếng, hai thanh phi kiếm màu đen hình dáng răng nanh trên tay gã như lưu tinh bắn ra, huyễn hóa thành từng đạo kiếm ảnh mộng ảo.

Xích Diễm Thú đối chiến với gã lập tức hoa mắt như uống rượu say, khó mà kiềm chế.

"Trùy Nha Đoạt Mệnh!" Long Nha nhẹ giọng tụng niệm như nói mê.

"Phốc" "Phốc" Hai tiếng nhẹ vang.

Hai thanh phi kiếm răng nanh trống rỗng xuất hiện gần cổ Xích Diễm Thú, giao nhau đâm xuyên thân thể nó, kiếm ảnh mộng ảo bay múa xung quanh đột nhiên biến mất, dường như thật sự là mộng ảo.

Xích Diễm Thú căn bản không nhìn thấy phi kiếm răng nanh công kích mình như thế nào, trong lòng cả kinh, nhưng cũng không thật sự e ngại.

Nó là Hỏa Linh Thể, ngoại trừ thần thông và pháp bảo Thủy thuộc tính, căn bản không sợ những công kích khác.

Không còn bị kiếm ảnh mộng ảo quấy nhiễu, ngũ giác Xích Diễm Thú khôi phục bình thường, thân thể chớp động hỏa quang, muốn hóa thành hình thái Hỏa Linh tránh thoát phi kiếm răng nanh kiềm chế.

Nhưng lúc này một cỗ lực lượng kỳ dị từ phi kiếm răng nanh truyền vào thân thể nó, thế mà làm thần hồn nó xao động, lúc nở lúc co, trước mắt xuất hiện huyễn cảnh như rơi vào vô tận mộng cảnh, hành động hư hóa thân thể cũng ngừng lại.

Long Nha há to miệng, phun ra một hắc quang, huyễn hóa thành một long đầu màu đen, bắn xuyên qua thân thể Xích Diễm Thú, trong miệng long đầu thình lình ngậm một thú ảnh hư ảo, thoạt nhìn là thần hồn của Xích Diễm Thú, sau đó há miệng nuốt xuống...

Linh quang trong mắt Xích Diễm Thú hoàn toàn ảm đạm, thân thể ầm một tiếng bạo liệt thành vô số tàn diễm, phiêu tán trong hư không.

"Long đầu màu đen vừa rồi là thần thông gì, vậy mà có thể thôn phệ thần hồn, thật quỷ dị!" Thẩm Lạc xa xa nhìn thấy tình huống của Long Nha, trong mắt hiện vẻ khác lạ.

Bên này, Quy Thiên Tuế được Thẩm Lạc tương trợ, cũng lập tức ổn định cục diện, mắt thấy Long Nha trước một bước thu thập đối thủ, trên mặt lão có chút không nhịn được, lật tay lấy ra một thanh Bát Lăng Kim Qua, quanh thân kim qua quấn lấy một đạo trường hà màu lam, phát ra tiếng nước chảy ào ào.

Chớ nhìn Quy Thiên Tuế xưa nay bộ dáng tuổi già sức yếu, lão chiến đấu dũng mãnh dị thường, vung vẩy Bát Lăng Kim Qua giao chiến đầu Xích Diễm Thú cuối cùng kia "Khanh khanh khanh" Cứng đối cứng hơn mười hiệp, cứng rắn đánh bay nó.

Trên kim qua trường hà màu lam như linh xà bắn ra, nhanh chóng quấn quanh thân Xích Diễm Thú, tựa như dùng dây thừng một mực trói nó lại.

"Hàn Băng Chú!" Quy Thiên Tuế há mồm phun ra một cỗ hàn quang xanh lam, đánh vào thân Xích Diễm Thú.

Chỉ nghe "Két" Một tiếng vang giòn, Xích Diễm Thú bị đông cứng trong một tòa băng sơn xanh biếc, băng sơn lập tức vỡ vụn, thân thể Xích Diễm Thú ở trong băng sơn cũng chia năm xẻ bảy, vậy mà vô thanh vô tức vẫn lạc.

Ánh mắt Thẩm Lạc sắc bén, nhìn ra huyền cơ trong băng sơn xanh biếc, trong băng sơn thế mà ẩn chứa băng độc quỷ dị, sau khi đông cứng thân thể Xích Diễm Thú lập tức xâm nhập thần hồn của nó, chỉ mấy hơi thở thần hồn của nó đã bị ăn mòn chết đi.

Xem ra đám Quy Thiên Tuế đều nhìn ra nhược điểm của Xích Diễm Thú, nhằm vào thần hồn của nó mà ra tay.

"Phi, ba đầu hỏa thú cấp thấp cũng dám cản đường gia gia, đáng bị giết." Quy Thiên Tuế hung tợn trừng mắt nhìn thi thể của Xích Diễm Thú, hừ lạnh một tiếng, sau đó đắc ý cười ha hả.

Lão khổ tu Hàn Băng Chú nhiều năm, nguyên nhân do tư chất có hạn, khoảng cách đại thành từ đầu đến cuối còn chênh lệch một chút, dưới tình thế cấp bách vừa rồi mới thi triển Hàn Băng Chú, vậy mà ẩn ẩn có dấu hiệu đột phá bình cảnh, khiến lão rất mừng rỡ.

"Quy trưởng lão đạo hạnh cao thâm, Hàn Băng Chú uy lực vô song, hỏa thú nho nhỏ sao có thể làm khó ngài, năm cây Địa Tâm Hỏa Liên này, còn xin trưởng lão nhận lấy." Long Nha bay xuống hái lấy năm đóa Địa Tâm Hỏa Liên, đưa đến trước người lão.

Quy Thiên Tuế không chút khách khí phất tay áo, một cỗ lam quang tiếp nhận năm cây hỏa liên.

"Ba vị đây là ý gì? Không phải đã nói chia đều Địa Tâm Hỏa Liên sao?" Thẩm Lạc khẽ nhíu mày, thân hình thoắt cái rơi vào phụ cận ba yêu, từ tốn nói.

"Chia đều? Chỉ bằng ngươi cũng muốn đoạt thức ăn của gia gia ta?" Quy Thiên Tuế nghe vậy cười lạnh, lật tay thu năm cây Địa Tâm Hỏa Liên vào trong chiếc nhẫn đeo trên tay phải.

Long Nha cười lạnh nhìn Thẩm Lạc, mặt mũi tràn đầy vẻ chế nhạo.

Chỉ có Thanh Thanh tú mi nhíu lại, muốn nói chuyện, lại bị Long Nha dùng ánh mắt nghiêm khắc ngăn lại.

"Nói như vậy, các hạ dự định béo nhờ nuốt lời?" Thẩm Lạc thu thần sắc ba yêu vào mắt, cũng không hề tức giận.

"Vậy thì sao, tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi đi theo mông đầu Hắc Hùng Tinh Phổ Đà Sơn kia, liền thật sự là một nhân vật, dưới mắt lão phu ngươi cái rắm cũng không bằng!" Quy Thiên Tuế dữ tợn cười nói.

Trời sinh lão tính giảo hoạt, lời hứa uy tín trong mắt lão mà nói giống như cức chó, lão chưa từng để chúng trong lòng, thêm nữa trước đây ở Hải Thị lão chịu Hắc Hùng Tinh áp bách, một mực ẩn nhẫn không phát, thời khắc này thấy Thẩm Lạc lạc đàn, tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Tu sĩ nhân tộc như Thẩm Lạc, vị đại quản sự Quy Thiên Tuế cho tới bây giờ chưa từng nhìn vào mắt.

"Các hạ là Yêu tộc có thân phận ở Đông Hải Long Cung, vậy mà nói ra ô ngôn uế ngữ như thế, lưu manh vô lại, không cảm thấy mất thân phận sao?" Người ở Đông Hải Long Cung mà Thẩm Lạc gặp qua đều rất có khí độ, loại người như Quy Thiên Tuế là lần đầu tiên nhìn thấy, lông mày không khỏi nhíu lên.

"Ngươi nói cái gì!" Quy Thiên Tuế nghe hai chữ 'Lưu manh', khuôn mặt trong nháy mắt trở nên âm lãnh vô cùng, trong mắt càng hiện lên một tia sát cơ.

Lão xuất thân Đông Hải Quy Tộc, ở Đông Hải cũng coi là đại tộc, đáng tiếc trong tộc cha mẹ của lão có địa vị thấp, lại qua đời sớm, mà Quy Thiên Tuế thời niên thiếu tính cách quái đản, đắc tội đại nhân vật trong tộc, bị đuổi ra ngoài, lão lăn lộn trong đám tán yêu tầng dưới chót nhất Đông Hải một thời gian dài.

Vì sinh tồn, lão trộm cắp cướp giật không từ bất cứ việc xấu nào, bị người đặt biệt danh "Quy lưu manh", về sau tu vi lão dần cao, dựa vào nịnh nọt lẫn vào Đông Hải Long Cung, lúc này mới hoàn toàn trở mình, nhưng kinh lịch trước kia lại trở thành vảy ngược không thể chạm đến, lão cực kì kiêng kị hai chữ 'Lưu manh'.

Thẩm Lạc không ngờ một câu nói của mình đã khiến Quy Thiên Tuế động sát cơ, nhưng hắn cũng không để ý.

Từ lúc hắn đáp ứng lời mời xuất thủ của Quy Thiên Tuế, đã nghĩ đến đối phương có thể sẽ bất tín, bất quá lấy thực lực hắn hôm nay, Quy Thiên Tuế bất tín càng tốt, hắn có thể mượn cơ lấy tất cả Địa Tâm Hỏa Liên.

"Nếu các hạ đã bội ước trước, thì đừng trách Thẩm mỗ không nói đạo nghĩa." Thẩm Lạc há mồm phun một cái, một đạo duệ mang màu đỏ bắn ra, lướt qua cánh tay phải của Quy Thiên Tuế.

Mấy người đứng cách nhau vốn không xa, khoảng cách giữa Thẩm Lạc và Quy Thiên Tuế chỉ hơn một trượng, phi kiếm vừa ra, gần như không có thời gian khoảng cách, trong nháy mắt đã đến trước người lão.

Quy Thiên Tuế không ngờ Thẩm Lạc nói động thủ liền động thủ, tốc độ phi kiếm lại nhanh như thiểm điện, muốn trốn tránh đã không kịp, mắt thấy sắp bị phi kiếm chém trúng.

Ngay lúc này, hai đạo hắc quang từ bên cạnh phóng tới, "Keng" Một tiếng chặn Thuần Dương Kiếm, chính là hai thanh phi kiếm răng nanh của Long Nha.

"Tặc tử Nhân tộc lớn mật, dám phạm thượng ra tay với Quy đạo hữu, chỉ sợ cũng mưu đồ làm loạn Đông Hải Long Cung, hôm nay ta thay Quy đạo hữu đưa ngươi tên tặc tử giải quyết tại chỗ!" Long Nha theo sát hai thanh phi kiếm răng nanh đánh tới, há miệng phun ra long đầu màu đen lúc trước, cắn tới đỉnh đầu Thẩm Lạc.

Long Nha sớm nhìn Thẩm Lạc không vừa mắt, bây giờ Thẩm Lạc chọc giận Quy Thiên Tuế, vừa vặn giết lấy lòng, cho nên tùy tiện cho Thẩm Lạc một tội danh, lập tức ra tay hạ sát thủ.

Thẩm Lạc một tiểu tử nhân tộc Chân Tiên sơ kỳ, Long Nha cũng chưa từng để mắt qua.

Thanh Thanh từng hợp lực cùng Thẩm Lạc đánh chết một đầu Xích Diễm Thú, biết rõ thực lực Thẩm Lạc cường hoành, đang muốn ngăn cản, nhưng Long Nha đã đoạt trước một bước nhào tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận