Đại Mộng Chủ

Chương 1083: Ma tộc không giống Ma tộc

Hai bên đáy cốc, đột nhiên ánh lửa đại tác, hai tiếng nổ rung trời từ sâu trong lòng đất truyền ra, hai bên ngọn núi chấn động kịch liệt, chân núi dường như hồ bị tạc vỡ ra.

"Ầm ầm."

Trong lúc nhất thời, tiếng oanh minh không ngừng vang lên, trên ngọn núi hai bên lan tràn ra từng vết nứt to lớn, núi sập.

Thẩm Lạc nhìn pháp trận đại địa phía dưới chưa tiêu tán, lập tức hiểu ra, là Ly Châu giở trò quỷ, lúc này chỗ sâu đáy mắt lúc nổi lên một vòng sát ý nồng đậm.

Hai bên vách núi đổ sụp xuống, vô số khối nham thạch to lớn không ngừng rơi xuống, cuốn theo bụi mù cuồn cuộn như hồng lưu vùi lấp trong cốc.

Phía dưới dòng lũ đất đá, Phủ Đông Lai còn đang dựa vào sức một mình, gắt gao ngăn cản Ma Hư Địa Long, căn bản không thể thoát thân.

Thẩm Lạc nhìn Lý Trường Thanh bên cạnh, chỉ có thể cắn răng, dẫn lão xông ra sơn cốc.

Hai người vừa tới ngoài cốc, ngọn núi sơn cốc đã hoàn toàn sụp đổ, cự thạch lăn xuống đã triệt để vùi lấp sơn cốc, đất vàng khói bụi đầy trời cuồn cuộn tuôn ra, xếp thành một lớp khí tường thổ lãng, phô thiên cái địa cuốn tới.

"Phủ tiền bối. . ." Lý Trường Thanh nhìn sơn cốc bị lấp bằng, sợ hãi không thôi.

"Ngươi rời xa nơi này trước, trước khi cửa bí cảnh mở ra, đừng có hiện thân." Thẩm Lạc cau mày, dặn dò.

Lý Trường Thanh biết mình giúp không được gì, sẽ chỉ cản trở, lúc này gật đầu đáp ứng.

Thẩm Lạc cũng không nhìn lão, một lần nữa bay trở về phía sơn cốc, một đạo cô ảnh đâm vào trong dòng lũ khói bụi.

Nhưng hắn vừa mới tiến vào phạm vi khói bụi, phế tích sơn cốc đột nhiên vang lên một tiếng gào thét rung trời, một dòng xoáy to lớn từ chỗ sâu khói bụi đột ngột dâng lên, quét ra bốn phía.

Từng luồng từng luồng gió lốc cuồng bạo tàn phá bừa bãi thổi quyển qua, khói bụi tuôn ra tứ phương, vô số nham thạch từ đó bay ra, quét về phía bát phương.

Thẩm Lạc thấy tình thế không ổn, không tiếp tục phóng vào trong, mà nương theo gió thổi, lui ra ngoài.

Chờ hắn bay thẳng ra hơn mười dặm, vòng xoáy bên kia rốt cuộc phồng lớn đến cực hạn, trong một tiếng nổ đùng nổ bể ra.

Gió lốc cuồng bạo thổi đến tứ phương, dẹp yên hết thảy xung quanh.

Hồi lâu sau, hư không chấn động mới dần dần lắng lại, một bóng đen nguy nga sừng sững đã hóa thành bình nguyên trên đại địa.

"Ngao. . ."

Ma Hư Địa Long ngửa mặt lên trời gào thét, hiển nhiên đã bị chọc giận.

"Nghiệt súc, còn chưa chịu chết." Địa Long gầm gừ chưa xong, một tiếng quát lại vang lên.

Ngay sau đó, Thẩm Lạc thấy phía trên màn trời có một đạo thải hà treo ngược không trung, bảy tiên nga mang y phục rực rỡ từ trong thải hà chậm rãi hạ xuống, tay áo phiêu nhiên, tiên khí lượn lờ.

Bảy tên tiên nga có người giơ cao tỳ bà, có tay cầm lẵng hoa, có gảy dây đàn, có gõ trống sắt liên tục. . .

Một khúc tiên nhạc từ chỗ các nàng lan truyền ra xung quanh.

Thẩm Lạc vừa nghe, cảm thấy mỹ diệu không thôi, nhưng sau một lát, cảm giác trong não như có kim đâm, đau nhức kịch liệt không gì sánh được.

Ma Hư Địa Long bị bảy tiên nga kia vây quanh ở trung tâm, thân thể cao lớn nhảy chồm lên, trực tiếp thăng nhập không trung, thân hình uốn lượn vặn vẹo, đuôi dài quét ngang qua.

Hư không khuấy động một trận gợn sóng kịch liệt, đuôi dài Ma Hư Địa Long quất trúng một vị tiên nga.

Nhưng một màn khiến cho người kinh dị xuất hiện.

Chỉ thấy trên thân tiên nga nổi lên một trận gợn sóng nước, thân thể bị đuôi dài Địa Long quét đến kịch liệt vặn vẹo, đúng là trực tiếp đứt gãy từ phần eo.

Sau đó, sáu tên tiên nga còn lại cũng bị đuôi dài quét qua, thân hình đều một phân thành hai.

Nhưng khi Ma Hư Địa Long thu hồi đuôi dài, thân hình sáu tên tiên nga kia cũng khôi phục như lúc ban đầu, bọn họ lại gảy dây đàn, nhạc khúc đàn tấu tỳ bà lại đột nhiên thay đổi.

Vốn gảy nhẹ điệu hát dân gian, trong giây lát gảy nhanh biến thành tiếng chói tai như mưa nặng hạt, tiên nhạc lập tức hóa thành ca khúc vong hồn đòi mạng.

Chỉ một thoáng, trong bụi mù xuất hiện từng đạo quang ngấn hơi mờ, như ngàn lưỡi đao sắc bén không gì sánh được, cắt chém vùng không gian kia thành mảnh nhỏ.

Toàn thân Ma Hư Địa Long phun huyết, thân thể nó còn cứng rắn hơn cả nham thạch, hiện ra vô số vết thương.

Thẩm Lạc nhìn từ xa, trong lòng biết vết thương này quá nhỏ bé, đối với quái vật khổng lồ như Ma Hư Địa Long tựa như gãi ngứa, căn bản không tạo được tổn thương quá lớn.

Quả nhiên, khí thế Ma Hư Địa Long chẳng những không suy yếu, ngược lại càng thêm cuồng bạo.

Nó mở lớn miệng, một vầng sáng màu tím ở chỗ sâu khoang miệng không ngừng ngưng tụ, từng sợi ma vụ quấn quanh trong đó, bên trong chớp động thiểm điện tử u, rung động đôm đốp.

"Rống."

Ma Hư Địa Long rống to một tiếng, một đoàn tử quang sương mù trong miệng phun ra ngoài, ở trong hư không xẹt qua một đạo quang ngấn thiểm điện, trong nháy mắt đánh xuyên một tên tiên nga cầm tỳ bà, vọt ra hư không phía sau mấy trăm trượng.

Vùng hư không kia nhìn như không có vật gì, nhưng trong nháy mắt tử quang đến gần, trong hư không hiện lên gợn sóng, thân ảnh Cơ Dao từ đó hiển hiện, hai tay kết niêm hoa chỉ, bóp một ngón tay điểm tới phía trước.

Trước người nàng hiện ra một tấm đồ quyển màu sắc rực rỡ, ở trong vẽ phồn hoa như gấm, muôn tía nghìn hồng, nở rộ chính nồng.

Vô số đóa hoa từ trong đồ quyển tranh nhau nhô ra chạc cây, đón lấy đoàn tử quang kia.

"Ầm" một tiếng nổ đùng vang lên.

Tử quang lôi điện băng tán, một trận hoa vũ nở rộ trong đó, cuồn cuộn ma vụ lan tràn theo, rất mau nuốt hết hoa vũ và đồ quyển vào.

Chỉ chốc lát sau, Bách Hoa Đồ Quyển bị ma vụ xâm nhiễm, hiển hiện vết tích pha tạp tổn hại.

Cơ Dao thấy thế, cũng không do dự, chặt đứt liên hệ cùng đồ quyển, triệt thoái ra phía sau.

Nhưng Ma Hư Địa Long đã bị chọc giận sao chịu bỏ qua, trong miệng không ngừng phun ra ma vụ tử quang, đánh về phía Cơ Dao.

Thẩm Lạc thấy vậy, lập tức thi triển Thổ Độn thuật, thân hình chui vào lòng đất, xuyên thẳng đến phía dưới sơn cốc sụp đổ.

Hắn tin tưởng, lấy tu vi Phủ Đông Lai, nhất định sẽ không đơn giản chết như vậy.

Khắp dưới mặt đất trải rộng khe nứt giữa các khối nham thạch to lớn, Thẩm Lạc một đường xuyên qua, cho đến khi thâm nhập dưới đất gần trăm trượng, mới thấy trong khe hẹp giữa hai khối đá to lớn là Phủ Đông Lai máu me đầy người.

Nửa người gã bị đè dưới tảng đá lớn, hai mắt nhắm nghiền, thân thể không nhúc nhích, nhìn đã ngất đi.

Thẩm Lạc vội vàng đi tới bên cạnh gã, đưa tay vỗ nhẹ hai lần, thấy gã không phản ứng, mới vận khởi pháp lực độ nhập vào trong cơ thể gã.

"Phù."

Dưới pháp lực kích thích, Phủ Đông Lai rất nhanh thở phào một cái, hai mắt mở ra.

Gã nhìn thấy Thẩm Lạc, gương mặt dính đầy vết máu lập tức mỉm cười, trong hoàn cảnh u ám, một đôi hổ mâu lóe sáng.

"Phủ huynh, ngươi không sao chứ?" Thẩm Lạc hỏi.

"Không việc gì, lúc trước núi lở, vì kháng trụ nham thạch, thấy Ma Hư Địa Long kia loé lên tử quang, trong lúc nhất thời vận chuyển pháp lực không tốt, bị đánh ngất đi. Lý đạo hữu thế nào?" Phủ Đông Lai lắc đầu, nói.

Thẩm Lạc thấy gã không việc gì, nhẹ nhàng thở ra, lại nghe gã hỏi thăm Lý Trường Thanh, trong lòng không khỏi xúc động.

Phủ Đông Lai chỉ dựa vào lực lượng một người, dần dần cải biến nhận biết của Thẩm Lạc đối với người Ma tộc.

Trong lòng hắn không tự chủ nhớ lại lời Lục Hóa Minh từng đánh giá Phủ Đông Lai:

"Một gia hoả khiến cho ngươi không còn coi trọng bề ngoài, kiểu gì cũng sẽ không tự chủ quên hắn chính là Ma tộc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận