Đại Mộng Chủ

Chương 1677: Địch tập kích

"Chuyện cũng không đơn giản như bề ngoài, ta nghi ngờ phía sau có bóng dáng Ma tộc Xi Vưu nhất mạch . . ." Thẩm Lạc tiếp tục truyền âm nói.

Lục Hóa Minh nghe Thẩm Lạc truyền âm, cũng nhớ tới lúc đến quốc sư và sư phụ Trình Giảo Kim đã căn dặn, mặt lộ vẻ do dự.

Sau một lát, y giơ tay lên một cái, ra hiệu đám người an tĩnh lại.

Chờ tiếng hô trong đại trướng trung quân nhỏ xuống, y mới nhìn Thẩm Lạc, nói:

"Chúng ta có thể tạm dừng tiến công, nhưng ngươi không thể mạo hiểm tiến vào Thanh Khâu quốc chứng minh trong sạch cho bọn họ, mà hãy để bọn hắn tự chứng minh trong sạch, cho mọi người một cái công đạo mới được."

Nghe lời ấy, thanh âm phản đối trong doanh trướng lập tức đại tác.

"Lục đạo hữu, lần này thảo phạt Thanh Khâu quốc mặc dù là lấy Đại Đường quan phủ các ngươi cầm đầu, nhưng nếu ngươi mù mà chỉ huy, chúng ta sợ là không thể tuân theo." Thất Sát nhăn mày lại, lạnh giọng nói.

"Thanh Khâu Hồ tộc vẫn luôn không hối hận, bọn hắn nếu thật sự muốn tránh chiến loạn, nên tự chứng minh trong sạch mới đúng. Thẩm huynh, chỉ sợ một phen khổ tâm của ngươi phải phí công rồi." Khương Thần Thiên thở dài, nói.

"Không được, trước mắt bọn hắn đang co đầu rút cổ không ra, tình thế đang tốt đẹp, sao có thể dừng lại? Việc dừng lại này không phải cho bọn hắn cơ hội thở dốc, có thời gian tổ chức lực lượng phản công chúng ta sao?" Lư trưởng lão kiên quyết phản đối.

Đám người đang tranh chấp, ngoài trướng bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang ầm ầm.

Thần sắc đám Thẩm Lạc biến đổi, vội vàng xông ra ngoài trướng, kết quả là nhìn thấy bầu trời vốn mờ tối, giờ phút này lại là một mảnh xích hồng, hàng trăm hàng ngàn hoả đoàn xích diễm, giống như núi lửa phun trào, từ hướng trong sơn cốc bay vụt tới bên này

Mưa lửa đầy trời bao trùm xuống, tràng diện cực kỳ tráng quan.

"Địch tập kích." Lục Hóa Minh quát lớn một tiếng.

Tiếng nói của y vừa dứt, mưa lửa đầy trời đã rơi xuống, vô số hỏa cầu khổng lồ rơi xuống đất trong nháy mắt vỡ ra tứ tán, toàn bộ nơi đóng quân trong nháy mắt hóa thành một vùng biển lửa.

"Ầm ầm."

Từng đợt nổ đinh tai nhức óc không ngừng vang lên, đá lửa bay đầy trời lần nữa băng xạ tới, như vô số phi nhận bạo liệt ra, đánh cho kiến trúc xung quanh thủng trăm ngàn lỗ.

Các tu sĩ mới kịp phản ứng, nhao nhao ngự pháp bảo hộ thân, sáng lên bảo quang, nhưng vẫn có thanh âm kêu thảm không ngừng từ khắp nơi truyền đến, toàn bộ doanh địa hỗn loạn tưng bừng.

Lục Hóa Minh dẫn đầu bay ra, tay vung lên, hàng trăm đạo quang kiếm bắn ra, đánh cho đá lửa không ngừng bay xuống vỡ nát, tu sĩ còn lại cũng đều đi theo xuất thủ, rất nhanh ổn định lại tình hình.

Mưa lửa đầy trời kéo dài mấy chục giây, rốt cuộc thanh thế nhỏ dần, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Mọi người thấy doanh địa là một mảnh hỗn độn, khắp nơi bốc lên hỏa diễm và khói bụi, sắc mặt tất cả đều trở nên một mảnh tái nhợt.

Ngay vừa rồi, bọn hắn còn đang do dự có nên cho Thanh Khâu Hồ tộc một cơ hội hay không, ai ngờ trong nháy mắt Thanh Khâu Hồ tộc đã hung hăng tát một cái trên mặt bọn họ.

Dù là Thẩm Lạc, giờ phút này cũng có một cỗ lửa giận vô hình bốc lên.

Hắn thực sự không ngờ, Thanh Khâu Hồ tộc lấy đâu ra dũng khí đối kháng với nhiều tông môn như vậy? Cho dù là đại tông môn như Phương Thốn sơn, Phổ Đà sơn cũng không có lực lượng có thể chống lại?

"Thẩm đạo hữu, ngươi cũng thấy đấy, không phải chúng ta không muốn cho bọn hắn cơ hội, là bọn hắn căn bản không muốn cơ hội này. Đã vậy, chúng ta cũng chỉ có triệt để đạp nát sơn môn cùng tự tin của bọn hắn, hoặc là nhận sai lầm thần phục, hoặc là triệt để diệt vong." Thất Sát nhếch miệng cười một tiếng, chậm rãi nói.

Nói xong, gã quay người đi thẳng vào trong cốc.

"Thẩm huynh, xem ra ngươi đã bị bọn hắn che giấu, đối đãi địch nhân không thể có tâm địa Bồ Tát, trừ yêu còn cần Kim Cương phẫn nộ." Bạch Tiêu Thiên cũng mở miệng nói.

"Lục huynh. . ."

"Thẩm huynh, không thể nhượng bộ." Thẩm Lạc vừa mới mở miệng, liền bị Lục Hóa Minh cắt ngang.

Khương Thần Thiên lắc đầu, chậm rãi nói: "Nếu muốn hòa đàm, cũng phải chờ thu phục bọn hắn rồi lại nói, nếu không sẽ không thể giải thích với những người khác."

Hoàn toàn chính xác, việc đã đến nước này, muốn giải quyết hoà bình, đã không thể nào.

Thẩm Lạc nhìn lên hướng sơn cốc, chỉ thấy thân ảnh Thất Sát đã phóng lên tận trời, đi tới không trung.

Chỉ thấy gã vung tay lên, trong lòng bàn tay loé lên ô quang, hiện ra một đại ấn màu đen lớn chừng bàn tay, núm ấn không phải Bàn Long, không phải Ly Hổ, cũng không phải mãnh thú khác, mà là một đầu thanh ngưu sừng cong.

Trâu này bốn vó đạp đất, đầu cúi xuống, hai sừng cong nhọn hoắt, một đôi mắt tròn nhìn chằm chằm phía trước, trong mắt ngưng tụ hung quang, bắp thịt cả người nổi lên rõ ràng, tràn đầy cảm giác lực lượng dã tính.

Theo Thất Sát giơ tay cao, đại ấn màu đen không ngừng bay lên không, cho đến khi vào trong tầng mây, không thấy bóng dáng.

Ngay sau đó, từng đợt tiếng sấm rền trầm muộn từ chỗ sâu đám mây vang lên, trên bầu trời như có cuồng phong cuốn lên, vô số đám mây bắt đầu tụ đến bên này, thiên khung giống như đắp lên một tầng chăn bông màu đen thật dày.

Thẩm Lạc ngửa đầu nhìn lên, xuyên thấu qua tầng mây đen dày đặc, thấy phía trên thiên vân, mơ hồ nổi lên một hư tượng ma vật đầu trâu thân người, nhìn có chút tương tự Ngưu Ma Vương.

Bất quá, hư tượng kia mặc dù cao hơn trăm trượng, toàn thân phát ra khí tức bàng bạc, không thể so với Ngưu Ma Vương.

"Đây là sư thừa của Thất Sát đạo hữu?" Thẩm Lạc nhịn không được hỏi Lục Hóa Minh.

"Là chưởng môn Ma Vương trại, không, hẳn là khai sơn tổ sư Ma Vương trại, vị kia đại danh đỉnh đỉnh tên là Đại Lực Ngưu Ma Vương." Lục Hóa Minh giải thích.

Thẩm Lạc nghe vậy, nhớ lại trong mộng cảnh gặp được Ngưu Ma Vương, lúc đó các đại tông môn thế gian cơ hồ đã không còn tồn tại, chỉ còn sót lại lực lượng phản kháng, cho nên hắn cũng chưa từng nghe qua lực lượng của Ngưu Ma Vương.

"Bây giờ chưởng môn Ma Vương trại không phải Khôi Ma Vương à?" Thẩm Lạc nhớ tới đại hán trọc đầu thấy tại Trường An, hỏi.

"Đó là do Ngưu Ma Vương ẩn lui, mới nâng vị hắn lên." Lục Hóa Minh nói.

Trong khi hai người nói chuyện, từng đợt thanh âm sấm rền càng ngày càng dày đặc, bốn phía tiếng gió dần dần ngừng lại, trong ngoài Triều Dương Cốc bỗng nhiên trở nên an tĩnh không gì sánh được.

Chợt nghe trong biển mây truyền đến thanh âm Thất Sát như tiếng sấm nổ vang: "Khương Thần Thiên, có thể giúp ta một chút sức không, công phá đại trận Hồ tộc này?"

Khương Thần Thiên nghe vậy, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Ma Vương trại và Thiên Cung luôn luôn không hợp nhau, Thất Sát làm người cao ngạo, lại chủ động mời gã hỗ trợ.

"Thật đúng là mặt trời mọc từ phía tây nha." Khương Thần Thiên lẩm bẩm một câu, cũng không cự tuyệt, phi thân xông vào trong biển mây.

Cũng không biết hai người nói chuyện với nhau thứ gì, tóm lại không đầy một lát, trong mây đen cuồn cuộn sáng lên kim quang, một tòa cự tháp màu vàng cao trăm trượng đâm rách mê chướng nồng vụ, hiện lên bên cạnh cự ảnh Ngưu Ma Vương.

"Ma Ấn Phiên Thiên, chấn thiên quyết."

"Linh Lung Bảo Tháp, ép thần uy."

Hai thanh âm hạo nhiên từ chỗ sâu thiên khung vang lên, như sấm rền cuồn cuộn, truyền khắp hư không.

Tiếp theo một cái chớp mắt, đám mây dày đặc kịch liệt quay cuồng, tựa như sắc trời chợt mở, ở trong lộ ra hai lỗ trống hình tròn to lớn không gì sánh được, một đạo ô quang bay tứ tung, một đạo kim quang dâng trào.

Cuồn cuộn ma khí và thiên uy huy hoàng đồng thời ép xuống, một cái móng trâu màu đen to lớn vô cùng và một tòa bảo tháp bảy tầng kim quang trầm tĩnh ép xuống, đồng thời hướng về phía Triều Dương Cốc phía dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận