Đại Mộng Chủ

Chương 1413: Ác đấu

Thẩm Lạc hơi nao nao khi nhìn thấy Ngao Vũ bị Ngao Hoằng đánh bay.

Hắn và nữ nhân này vừa mới giao thủ qua, phát hiện thực lực của nàng cao thâm mạt trắc, còn muốn lợi hại hơn đám Ngao Khâm mấy phần, trên thân phân ra đạo bóng đen thần bí kia càng có thể so với tồn tại Thiên Sát Thi Vương, làm sao lại tuỳ tiện thất bại trên tay Ngao Hoằng?

"Ngao Vũ!" Ngao Khâm thấy thế kinh hãi, vội vàng xông lên, tử kim lôi điện trên tay một đạo tiếp lấy một đạo vọt bắn đến Thẩm Lạc và Ngao Hoằng.

Hai người biết tử kim lôi điện lợi hại, nên vội vàng thi pháp ngăn cản.

Ngao Khâm thấy thế, nhấc tay vung lên, trong lòng bàn tay thêm ra một khối ngọc tỉ xanh đen lớn chừng bàn tay, vung ấn đập tới Thẩm Lạc.

Trong nháy mắt ngọc tỉ bay ra, trên đó âm khắc bốn chữ phù văn "Trấn Sát Hữu Linh" như vật sống đồng dạng cũng bay ra, hóa thành một mảnh hào quang đỏ sậm áp đến Thẩm Lạc.

Ấn văn ẩn chứa lực lượng hết sức đặc thù, khiến Thẩm Lạc tránh cũng không thể tránh, quanh thân trì trệ, không khỏi rơi xuống mặt đất.

Cùng lúc đó, ngọc tỉ kia lại phi tốc tăng vọt, hóa to bằng cối xay, rơi xuống...

Thẩm Lạc nâng côn lên đỉnh đầu, khó khăn lắm mới nâng đỡ được ngọc tỉ, còn chưa kịp có động tác, một đầu Giao Long màu vàng toàn thân tỏa ra khí tức Tổ Long từ bên trên dò xét hạ thân xuống, quấn quanh người hắn trói thật chặt.

Ngao Hoằng thấy thế, muốn tiến lên hỗ trợ, lại bị Ngao Khâm ngăn cản, trong lúc nhất thời không thể thoát thân.

Giao long màu vàng miệng máu đại trương, cắn xuống đỉnh đầu Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc mặt không đổi sắc, đột nhiên há mồm phun đến Giao Long màu vàng.

Chỉ thấy trong cổ hắn sáng lên một đoàn hỏa diễm xích hồng, ngay sau đó một thanh âm Phượng minh to rõ phát ra từ đó, một đầu hỏa điểu bắn lên, hóa thành Chu Tước Hỏa Linh, đôi cánh Chu Tước chấn động, một đầu lao vào miệng Giao Long màu vàng.

Giao long màu vàng đã ngậm lấy đầu Thẩm Lạc, đang muốn cắn xuống, động tác đột nhiên cứng đờ.

Ngay sau đó, từ bên ngoài thân Giao Long, có thể nhìn thấy một đoàn ánh sáng xích hồng đang du tẩu trong cơ thể nó, khi đến chỗ bảy tấc, đoàn ánh sáng bỗng nhiên tăng vọt.

"Ầm" một tiếng vang thật lớn!

Giao long màu vàng đứt thành từng khúc, hóa thành vô số cặn ngọc nổ bắn ra, một đạo kiếm quang đỏ ngầu phóng lên, hỏa diễm xích điểu ở bốn phía bắt đầu rút về, sáp nhập vào thân kiếm.

Ngao Khâm đang giao chiến Ngao Hoằng giật mình, trong lòng y biết rõ, ngọc tỉ kia ép không được Thẩm Lạc, nhưng không nghĩ Thẩm Lạc sẽ dễ dàng công phá.

Sắc mặt Ngao Khâm từ biến dần trở nên nghiêm trọng, hai tay kết một pháp quyết cổ quái, đưa tay hư không một chiêu.

Cặn ngọc vỡ vụn tỏa ra khí tức Tổ Long màu vàng, đột nhiên đồng loạt bay ngược quay về, tụ tập đến đan điền của y.

Sau khi hấp thu Tổ Long lực, đôi mắt Ngao Khâm dần dần nổi lên kim quang, dường như đã giải khai một phong ấn nào đó, các nơi trên thân đều có kim quang tràn ra.

Chỉ thấy nơi ngực y bị Ngao Hoằng đâm thủng một huyết động, lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy nhanh chóng khép lại, một áo giáp xương cốt màu vàng hiện ra, bao khỏa quanh người.

Toàn thân Ngao Khâm đại phát kim quang, trên cốt giáp phát ra từng đạo từng đạo kim sắc lôi điện, khí tức lập tức tăng vọt, hơn xa trước đó còn mạnh mẽ hơn Ngao Thuận và Ngao Nhuận một bậc, thình lình đạt đến Thái Ất Cảnh.

"Để ta cho hai ngươi cảm thụ một chút thần uy Tổ Long lực chân chính, đừng coi ta như Ngao Thuận, Ngao Nhuận hai tên phế vật kia!" Trong mắt Ngao Khâm nổi lên kim quang, cười ha ha.

Thẩm Lạc và Ngao Hoằng biến sắc, lập tức bay ngược về sau.

"Muốn chạy? Đã chậm!" Ngao Khâm dữ tợn cười một tiếng, thân hình lóe lên biến mất tại chỗ.

Thẩm Lạc đột nhiên hoa mắt, chưa kịp nhìn thấy gì mà chỉ cảm nhận được có một cỗ ác phong đột kích đến, đang muốn nâng côn nghênh tiếp, thì trước ngực đã chịu một kích.

Hắn cảm thấy ngực chấn động kịch liệt, một cảm giác ngạt thở mãnh liệt đè ép hắn không thở nổi, thân thể nhịn không được bay ngược ra ngoài, nặng nề nện trên vách tường bảo khố.

Thẩm Lạc "Oa" một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

Không đợi hắn thở một hơi, một đạo ác phong càng hung hiểm hơn lần nữa đánh tới, lần này lợi hại hơn nhiều, khuôn mặt hắn bị ác phong cắt đứt đau đớn, vẫn không thấy rõ cái gì.

Thẩm Lạc kinh hãi tốc độ của Ngao Khâm, song chưởng đại phóng lam quang, không chút suy nghĩ vỗ ra phía trước.

Một cơn sóng khí màu lam cuồng bạo cuồn cuộn xông đến phía trước, trong nháy mắt quét sạch phạm vi mấy chục trượng xung quanh, thân ảnh Ngao Khâm cách đó không xa hiện ra, bởi sóng hàn khí nên tốc độ y đại giảm, nhưng vẫn còn nhanh như tia chớp, tay nắm chặt một mũi nhọn màu đen hình xoắn ốc, đâm tới mi tâm Thẩm Lạc.

Hai chân Thẩm Lạc hiện lên tinh quang, thân thể nháy mắt lướt ngang mấy trượng, miễn cưỡng thánh thoát một kích này.

Ngao Khâm gầm nhẹ một tiếng, hai tay vung ra ngoài.

"Ầm ầm" tiếng vang thật lớn, mảng lớn kim quang đột nhiên đại thịnh bạo liệt, khiến cho hư không phụ cận vặn vẹo một trận, cỗ khí lãng màu vàng lập tức cuồng quyển xung quanh.

Sóng hàn khí bị khí lãng đánh bay, thân thể Ngao Khâm hóa thành một đạo tàn ảnh tiếp tục đánh đến Thẩm Lạc.

Vào thời khắc này, một sợi dây thừng màu vàng từ bên trên rơi xuống, bao lấy cổ Ngao Khâm chợt kéo về sau một cái, thân ảnh Ngao Hoằng chẳng biết lúc nào xuất hiện bên trên hư không.

Khí thế lao tới trước của Ngao Khâm lập tức dừng lại, nhưng y vẫn còn không bỏ qua mà ném mũi nhọn trong tay ra.

Mũi nhọn xoắn ốc hóa thành một đạo hắc quang, bóp méo hư không thêm mấy phần, tốc độ cực nhanh bắn thẳng đến mi tâm Thẩm Lạc.

Bất quá Thẩm Lạc đã triệt để ổn định cơ thể, thấy Ngao Khâm lại bị dây thừng màu vàng kiềm chế, hắn thong dong thấp người tránh né một kích mũi nhọn xoắn ốc, trường côn trên tay tụ lực, đâm thẳng phía ngực Ngao Khâm.

"Thần Châm Hám Hải!"

Thẩm Lạc quát khẽ một tiếng, Huyền Hoàng Nhất Khí Côn bộc phát một cỗ khí thế vô cùng mãnh liệt.

Một cỗ huyễn quang màu vàng từ cánh tay Thẩm Lạc toát ra, quấn quanh Huyền Hoàng Nhất Khí Côn như vòng xoáy khuấy hải xung động bốn phương.

Ngực Ngao Khâm bị một lực lượng vô cùng to lớn oanh kích, "Ầm" một tiếng bạo hưởng.

Chỉ thấy một đoàn kim quang từ đỉnh Huyền Hoàng Nhất Khí Côn nổ ra, hóa thành một lực lượng trùng kích cường đại, oanh kích Ngao Khâm bay ra ngoài.

Thẩm Lạc xoay người bay lên, thân hình đuổi sát đến, lấy thế gánh núi súc tích lực lượng, trong nháy mắt đuổi đến phụ cận, trường côn trên vai vung mạnh ra một vệt ánh trăng, giáng xuống Ngao Khâm.

"Đương Đầu Bổng Hát!"

Huyền Hoàng Nhất Khí Côn ở giữa không trung vạch ra côn minh gào thét, lực lượng thật lớn phá vỡ phong thanh, xé rách hư không, toàn lực đánh về phía Ngao Khâm.

Nam Hải Long Vương quát lớn một tiếng, thân hình tuy rằng còn chưa ổn định, lật tay lấy ra một mũi nhọn màu đen, trên đó truyền ra tiếng long ngâm, vọt thẳng lên Huyền Hoàng Nhất Khí Côn.

Thân côn rơi đập tại đỉnh mũi nhọn, phát ra âm thanh chấn động vô cùng kịch liệt!

Âm thanh bén nhọn hùng hậu, có thể tuỳ tiện xuyên thấu màng nhĩ, khiến thần hồn Thẩm Lạc chấn động, đầu óc có chút choáng váng.

Huyền Hoàng Nhất Khí Côn bị phản chấn trở về, mũi nhọn màu đen cũng tương tự bị đánh lui.

Cốt giáp trên thân Ngao Khâm rung động, phân tán cự lực thừa nhận hơn phân nửa, chính y lại không thụ thương mảy may, nhẹ nhõm tiếp được kích này, một lần nữa ổn định thân hình.

Y nắm lấy sợi dây thừng màu vàng bọc trên cổ, xương cốt toàn thân một trận "Ken két" rung động, cơ bắp toàn thân gồ lên, một cỗ man lực tràn trề đột ngột bộc phát, hai tay mạnh mẽ kéo sợi dây ra phía trước.

Ngao Hoằng ở đầu dây thừng màu vàng căn bản không cách nào đối kháng cỗ cự lực này, giống như thiên thạch nện trên mặt đất phía trước, đụng ra một hố lớn, một ngụm máu tươi cũng phun ra.

"Vèo" một đạo huyết quang tinh tế từ mặt đất bên cạnh bắn ra, cực nhanh bắn đến cổ Ngao Hoằng.

Thời khắc này, Ngao Hoằng còn đang đứng trong đống loạn thạch sau khi bạo ngã, hoàn toàn không phát giác được huyết quang công kích, lập tức lâm vào cảnh cực kỳ nguy hiểm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận