Đại Mộng Chủ

Chương 1507: Dị khách

"Ta cũng không biết sao lại vậy, từ khi đột phá Chân Tiên kỳ tu vi cảnh giới một mực trì trệ không tiến, giống như. . . Giống như thể nội có vật gì đó đang ngăn trở tu vi ta tiến bộ." Nhiếp Thải Châu hơi vểnh miệng nhỏ lên, buồn rầu nói.

"Thật sao? Ta xem một chút." Thẩm Lạc nghe vậy nắm chặt tay Nhiếp Thải Châu, vận khởi pháp lực xem xét, nhưng cũng không phát hiện vấn đề.

Hắn thử mấy loại phương pháp, vẫn không thu hoạch được gì, không khỏi nhăn mày, kết hợp kinh nghiệm tu luyện mộng cảnh trầm ngâm.

"Chuyện tu vi đình trệ, tại tu tiên giới rất phổ biến, bất quá có thể mấy năm nay ta một mực đóng cửa khổ tu, khuyết thiếu lịch luyện, biểu ca không nên quá để trong lòng." Nhiếp Thải Châu thấy vậy nói.

"Việc này xác thực không gấp được, chúng ta từ từ tìm kiếm nguyên nhân là được, lần này nàng tới Thiên Cơ thành ở bao lâu?" Thẩm Lạc hỏi.

"Đám pháp bảo kia còn mười mấy ngày nữa mới hoàn thành, trước đó ta sẽ đợi ở chỗ này." Nhiếp Thải Châu nói.

Thẩm Lạc nghe vậy âm thầm gật đầu, thời gian lâu như vậy, đủ để hắn dò xét.

Hai người lại nói một hồi, Nhiếp Thải Châu đứng dậy cáo từ.

Thẩm Lạc vốn định giữ nàng ở đây, thuận tiện dò xét nguyên nhân tu vi nàng đình trệ, Nhiếp Thải Châu lại vì chuyện vừa rồi nên có chút thẹn thùng, kiên trì rời đi.

"Hắc hắc, Thẩm tiểu tử, không ngờ ngươi còn có một vị hôn thê như thế, diễm phúc không cạn nha." Nhiếp Thải Châu vừa đi, Hỏa Linh Tử cười nói.

"Hỏa Linh Tử đạo hữu, vừa rồi tu vi Thải Châu đình trệ chắc ngươi cũng nghe được, có phát hiện gì không?" Thẩm Lạc đã sớm nghĩ tới Hỏa Linh Tử ở một bên nhìn trộm, nhưng cũng không để ý, hỏi.

"Vị hôn thê này của ngươi cũng không đơn giản, nhìn như là thiếu nữ Nhân tộc, trong thân thể nàng lại có huyền cơ khác, ta cũng nhìn không quá rõ, tu vi nàng đình trệ chỉ sợ có liên quan với việc này." Hỏa Linh Tử nói về chuyện này, ngữ khí cũng nghiêm túc lên.

"Ý của ngươi là Thải Châu cũng không phải là Nhân tộc?" Thẩm Lạc nghe vậy giật mình.

"Ta không phải đã nói rồi sao, còn thấy không rõ lắm, chờ lần sau nàng lại đến, ta thi pháp tìm tòi mới có thể biết được." Hỏa Linh Tử nói.

Thẩm Lạc nghe vậy trong lòng buông lỏng, có thể tìm ra nguyên nhân thì tốt.

Chuyện Nhiếp Thải Châu có đầu mối, hắn không còn nóng lòng, nhắm mắt ngưng thần chỉ chốc lát, lật tay lấy ra một vật, lại là quyển phù thư lấy được từ tầng hai Đông Hoa ám phủ.

Nhiếp Thải Châu nói Đông Hoa Tán Tiên tinh thông phù đạo, hắn lập tức nhớ tới quyển phù thư này, nói không chừng bên trong sẽ có kinh hỉ.

Trong phù thư ghi chép số lượng phù lục đông đảo, không sai biệt lắm có trên trăm loại, sắp xếp theo thứ tự từ thấp đến cao.

Thẩm Lạc vốn rất có hứng thú với phù lục, cũng không bỏ qua phù lục đê giai, nhìn kỹ từng cái, rất lâu mới xem xong.

Lúc nhìn đến phù lục cao giai, hắn xem càng thêm cẩn thận.

"Thánh Tượng Phù, Mê Thần Phù, Huyễn Hình Phù. . . Đều là phù lục tốt nhất." Thẩm Lạc nhịn không được tán thưởng.

Bên trong phù thư, phù lục cao giai có chừng hai ba mươi loại, trước đó Vạn Thủy chân nhân dùng Thanh Tâm Chú Phù cũng ở trong đó, rất nhiều phù lục có hiệu quả kỳ lạ, đối với hắn hiện tại cũng có tác dụng nhất định.

Phù thư rất nhanh lật đến trang cuối, ánh mắt Thẩm Lạc ngưng tụ, nơi cuối này ghi chép năm loại phù lục càng thêm phức tạp, càng cao hơn Khôn Thổ Dẫn Lôi Phù.

"Đây là tiên phù!" Hắn lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Hắn rất muốn học mấy loại tiên phù, đáng tiếc không thể tìm ra, không ngờ nơi này lại có.

"Lăng Ba Tiên Phù, Thần Binh Hộ Pháp Phù, Ninh Tâm Đạo Phù, Câu Hồn Nhiếp Phách Phù, Thiên Tru Địa Diệt Phù!" Thẩm Lạc nhẹ giọng đọc năm loại tiên phù.

Năm loại tiên phù có công hiệu không giống nhau, Lăng Ba Tiên Phù tăng tốc độ lên, Thần Binh hộ pháp thực hiện phòng ngự, Ninh Tâm Đạo Phù vững chắc tâm thần, Câu Hồn Nhiếp Phách Phù mê loạn tâm tính, Thiên Tru Địa Diệt Phù thì công kích giết địch.

Căn cứ phù thư nói, năm loại tiên phù nay có uy lực phi thường cường đại, chỉ là cụ thể thế nào, phải luyện chế ra mới biết được.

Nhưng tài liệu cần cho năm loại tiên phù này đều phi thường hiếm thấy, trước mắt hắn cũng không tập hợp đủ dù chỉ một loại, còn cần từ từ thu thập vật liệu.

Thẩm Lạc lắc đầu, thu phù thư vào, xuất ra hỏa hồng hồ lô kia, đổ ra một viên Hỏa Liên Đan ăn vào.

Phù lục pháp bảo tuy diệu, nhưng đều là trợ lực bên ngoài, trọng yếu nhất là tăng lên tu vi cảnh giới của mình.

Đan dược vào bụng liền dung hợp, hóa thành một đoàn khí lưu nóng rực dị thường cường đại, du động toàn thân hắn, bơi tới chỗ nào, chỗ đó phảng phất bị ngọn lửa liếm láp thống khổ không chịu nổi.

Thẩm Lạc vội vàng vận chuyển Hoàng Đình Kinh, hấp thu cỗ dược lực cường đại này.

Tu luyện Hoàng Đình Kinh tiến triển một mực cực kỳ chậm chạp, dưới dược lực Hỏa Liên Đan thôi thúc, lập tức đột nhiên tăng mạnh lên.

Hỏa Liên Đan biến thành khí lưu nóng rực cũng bị nhanh chóng hấp thu, đau đớn cực hạn đều biến mất, chuyển hóa thành cảm giác thư sướng khó nói nên lời.

Thẩm Lạc nhắm mắt vận công, gần nửa ngày mới hấp thu hết dược lực viên Hỏa Liên Đan này, tu luyện Hoàng Đình Kinh cũng tiến triển khá lớn.

"Một viên đan dược đã có công hiệu như vậy, Hỏa Liên Đan nay đủ cho ta tu luyện Hoàng Đình Kinh tới Chân Tiên trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ." Hắn cảm thấy mừng thầm, lại lấy ra một viên đan dược nuốt vào, tiếp tục luyện hóa.

. . .

Một ngày này, trên không đầu tường Thiên Cơ thành bỗng nhiên bay tới một đoàn mây đen nồng đậm, như có mưa to sắp hạ xuống.

Nhưng mà, mây đen đặt ở trên đầu tường hồi lâu, vẫn không thấy có tiếng gió, cũng thật lâu không thấy nước mưa rơi xuống, thậm chí trong không khí cũng không thấy chút nào vẻ ướt át và khí tức ngột ngạt.

Ngay lúc đệ tử trong thành nhao nhao ngạc nhiên không thôi, bỗng thấy đám mây đen kia dần dần tản ra, phía trên vậy mà xuất hiện một toà pháo đài cung điện khổng lồ tạo hình kỳ lạ.

Cung điện kia nhìn như dùng gạch đá lũy thế thành, nhưng bức tường lại chưa hoàn toàn xây xong, không ít chỗ lộ ra lỗ trống có thể nhìn thấy rất nhiều kết cấu bánh răng và thiên cán, phía trên hiện ra quang trạch kim loại.

Chỗ cao nhất đỉnh nhọn trên kiến trúc pháo đài, còn có một khung chong chóng to lớn, vòng lá đang chầm chậm xoay, phát ra tiếng "Ken két", rõ ràng là một tòa Cơ Quan thành.

Đối với Cơ Quan thành đột nhiên xuất hiện phía trên Thiên Cơ thành, một đám đệ tử Thiên Cơ thành đều rất là hiếu kỳ, không ít người quan sát tỉ mỉ cấu tạo máy móc bên trong, thậm chí lấy ra bút than và giấy sổ ghi chép, vẽ lại.

Đúng lúc này, trên tường cao cạnh ngoài toà thành, đột nhiên xuất hiện mấy bóng người xa lạ.

Người cầm đầu, đứng chính giữa tường cao, thân hình cao lớn, thân thể cân xứng, dung mạo khoảng ba bốn mươi tuổi, đường cong bộ mặt có chút cứng rắn, cho người ta một loại cảm giác cương nghị nghiêm túc

Trên thân gã mặc một bộ trường bào tuyết trắng, ngực mang theo một khối vân trang trí hình tròn, phía trên hình vẽ điêu khắc giống như đúc đồ án phục sức của đệ tử Thiên Cơ thành.

Ở bên trái gã đứng đấy hai tên nam tử, một kẻ đầu hói, mũi gãy, miệng rộng, dáng người lại hết sức khôi ngô, mặc một kiện áo giáp kim loại, mắt lộ ra hung quang.

Một kẻ khác thân hình rất thấp bé, dáng dấp xấu xí, so với kẻ kia cũng không tốt hơn chỗ nào, bất quá một đôi tròng mắt lại thập phần đặc biệt, bên trong giống như khảm một vòng viền vàng, lóe ra quang mang giảo hoạt.

Bên phải nam tử cương nghị đứng đấy hai người, theo thứ tự là một lão ẩu tóc trắng thân mang áo bào tro, tay cầm quải trượng màu tím. Người còn lại là thiếu nữ mạt tròn tay bưng lấy một quả sen xanh biếc.

Mấy người vừa xuất hiện, liền đưa tới rất nhiều đệ tử Thiên Cơ thành vây xem, bởi vì phía sau đám kia thình lình dựng lên một cây cờ lớn, phía trên cũng viết ba chữ to "Thiên Cơ thành".

Chẳng bao lâu sau, trên bầu trời có mấy đạo lưu quang bay vụt tới, lơ lửng trước toà Cơ Quan thành kia.

Đám người tới chính là mấy người Phúc trưởng lão.
Bạn cần đăng nhập để bình luận