Đại Mộng Chủ

Chương 1184: Thiếu một quả

Trong lòng Thẩm Lạc cười lạnh một tiếng, lập tức theo sát thân ảnh Thận Khí Yêu, pháp trận còn sót lại bên ngoài lập tức giải thể, trận kỳ trận bàn bên trong hóa thành đạo đạo quang mang đi theo, chui vào trong tay áo của hắn.

Hắn toàn lực tiến lên, trong chớp mắt bay ra thông đạo, cành lá rậm rạp Ngân Hạnh Thần Thụ gần ngay trước mắt, linh lực nồng đậm đập vào mặt, trong đó còn kèm theo mùi thuốc kỳ dị, không thua kém so với Nhân Sâm Quả Ngũ Trang quan.

Lúc này Thận Khí Yêu đã bay vụt đến nơi nào đó của Ngân Hạnh Thần Thụ, đỉnh nhánh cây nơi đó sinh trưởng một linh quả chớp động kim quang, chính là Ngân Hạnh Linh Quả, y phất tay phát ra một cỗ lam quang cuốn trúng nó.

Thẩm Lạc thấy vậy cũng nhắm chuẩn một quả Ngân Hạnh Linh Quả phụ cận, hai chân toả sáng hào quang ánh trăng, trên đùi cũng hiện ra ánh sao xán lạn, cả người nhoáng một cái vượt ngang hai ba mươi trượng, xuất hiện bên cạnh quả Ngân Hạnh Linh Quả kia.

Hắn đưa tay phát ra một cỗ lam quang, hái linh quả kia xuống, nhanh chóng chứa vào trong một hộp ngọc màu xanh, trên hộp ngọc khắc rõ rất nhiều linh văn như nhánh cây, nhìn không phải là phàm vật.

Ngân Hạnh Linh Quả còn chưa hoàn toàn thành thục, vừa rời cây Ngân Hạnh, linh lực trong linh quả sẽ dần dần xói mòn, bởi vậy cần chứa vào trong vật chứa đặc thù để bảo tồn. Hộp ngọc này bắt đầu từ xứ sở Thần Mộc Lâm của Vu Man Nhi, mặt ngoài minh khắc Mộc Linh thánh văn đời đời truyền thừa của Thần Mộc Lâm, có công hiệu cũng cố linh lực, dùng bảo tồn linh quả linh hoa không thể thích hợp hơn.

Hắn lật tay thu hồi hộp ngọc, lập tức nhào về phía một linh quả khác cách đó không xa.

Thận Khí Yêu cũng bay đến dưới linh quả thứ hai, đưa tay bắt lấy, tay kia còn phát ra một cỗ linh quang, cuốn về phía linh quả thứ ba bên cạnh.

Thẩm Lạc cũng không cam chịu rớt lại phía sau, lập tức nhào về phía một quả Ngân Hạnh Linh Quả khác.

Ngay lúc Thẩm Lạc và Thận Khí Yêu khí thế ngất trời cướp đoạt Ngân Hạnh Linh Quả, thông đạo trên cấm chế mây vàng không có pháp trận phá cấm chèo chống, nhanh chóng lấp đầy, mắt thấy sẽ triệt để đóng lại.

Ngay giờ phút này, một bóng xanh chớp động, trước khi thông đạo lấp đầy vô cùng nhanh chóng lướt vào, hiện ra một bóng người, chính là Ba Xà kia.

Trong lòng Thẩm Lạc run lên, lật tay nhắm chuẩn một Ngân Hạnh Linh Quả thứ hai ngắt xuống, thả người lướt ngang bên cạnh, rời xa Ba Xà kia.

Ném đi nhiều linh quả như vậy, Ba Xà này không biết sẽ phát điên thế nào, thực lực yêu này cường đại, vẫn nên để Thận Khí Yêu đối phó.

Nhưng mà vượt quá Thẩm Lạc dự đoán, Ba Xà không giận tím mặt, cũng không điên cuồng công kích Thẩm Lạc và Thận Khí Yêu, trên mặt âm tình bất định, thần sắc có chút cổ quái.

Thẩm Lạc không khỏi nhíu mày một cái, nhưng tình huống bây giờ thay đổi trong nháy mắt, hắn không rảnh quản nhiều yêu này, phất tay áo phát ra một cỗ lam quang, cuốn về phía một quả Ngân Hạnh Linh Quả nơi xa.

"Rống!"

Tiếng rống đinh tai nhức óc đột nhiên từ xa truyền đến, hư không chấn động kịch liệt, hiện ra vô số gợn sóng trong suốt mắt thường có thể thấy được. Ngân Hạnh Thần Thụ to lớn bị rung chuyển, vô số lá ngân hạnh nhao nhao rơi xuống, lại bị gợn sóng trong suốt xoắn nát. Mấy quả Ngân Hạnh Linh Quả trên cây cũng bị đánh rơi xuống, phía trên lấp loé linh quang, nhưng không bị tổn thương.

Thẩm Lạc cũng bị những gợn sóng trong suốt kia tác động đến, lam quang phát ra trực tiếp vỡ vụn thành từng mảnh, thần sắc hắn đại biến, toàn thân không bị khống chế run rẩy, phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo lui lại.

Trong gợn sóng trong suốt kia ẩn chứa một cỗ lực chấn động kỳ lạ, lấy nhục thể cứng cỏi của hắn bây giờ, pháp lực hùng hậu cũng không thể ngăn cản mảy may, trực tiếp truyền đến chỗ sâu nhất thân thể, ngũ tạng lục phủ tựa hồ bị quấy cho lật nhào.

"Ba Xà, ngươi là thuộc hạ Cửu Đầu Trùng, cũng dám nhúng chàm Ngân Hạnh Linh Quả!" Thận Khí Yêu bên kia cũng bị những gợn sóng trong suốt tác động đến, đạp đạp lui lại, sắc mặt tái nhợt, mở miệng quát.

Trước thông đạo cấm chế mây vàng, Ba Xà thình lình biến thành bản thể, giờ phút này đang há miệng lớn như cửa thành, vô số gợn sóng từ miệng lớn nó phát ra.

Ba Xà cũng không để ý tới Thận Khí Yêu chất vấn, bụng co rụt lại, vô số gợn sóng như cá voi hút nước trở về, phát ra một cỗ hấp lực ngập trời.

Ba quả Ngân Hạnh Linh Quả óng ánh kim quang từ trong lá nát đầy trời bay ra, bị cỗ lực hút này cuốn theo bay về hướng miệng Ba Xà.

Tu vi Thận Khí Yêu không kém Ba Xà, bản thể càng gần như linh thể, gợn sóng công kích của Ba Xà lúc trước cũng không làm y trọng thương, nhìn thấy Ngân Hạnh Linh Quả bay ra ngoài, lập tức phát ra một tia sáng trắng cướp đoạt.

"Ồ, sao chỉ có ba quả?" Trong nháy mắt động thủ, trong lòng Thận Khí Yêu hiện lên một tia hoang mang.

Lúc trước y thấy rõ ràng, trên Ngân Hạnh Thần Thụ có chín linh quả, y cướp đoạt ba quả, Thẩm Lạc cướp đoạt hai quả, hẳn là còn lại bốn quả mới đúng.

Ba Xà thấy Thận Khí Yêu xuất thủ, hét lớn một tiếng, thân rắn khổng lồ uốn éo nhào về phía trước, tốc độ vậy mà nhanh không thể tưởng tượng nổi, trong chớp mắt vượt qua mấy chục trượng khoảng cách, hung hăng vọt tới Thận Khí Yêu.

Cự lực như núi kêu biển gầm vọt tới, Thận Khí Yêu mặc dù là tồn tại bán linh thể, cũng không dám cứng rắn chịu đựng, vội vàng lách mình lui lại, không để ý tới cướp đoạt Ngân Hạnh Linh Quả nữa.

Miệng lớn Ba Xà lần nữa khẽ hấp, tốc độ ba linh quả lần nữa gia tăng, lóe lên một cái rồi biến mất chui vào trong miệng nó, dù ai cũng không cách nào tranh đoạt.

Thẩm Lạc cũng muốn nhúng tay cướp đoạt linh quả, nhưng hắn cách Ba Xà khá xa, còn chưa kịp xuất thủ, hết thảy bên kia đã kết thúc.

Trong lòng hắn suy nghĩ, cân nhắc đối sách rời đi, dù sao ở cùng hai yêu vật Chân Tiên kỳ tâm tư xảo trá này không phải chuyện tốt gì.

Trong mắt Thẩm Lạc chớp động thanh quang, tra xét xung quanh vài lần, thân hình bỗng nhiên xông lên trời, trong chớp mắt vượt qua mấy trăm trượng, dừng ở trên ngọn cây Ngân Hạnh Thần Thụ, nhìn về phía một chỗ màn sáng đại trận trước mặt.

Màn sáng nơi đây mặc dù cũng chồng chất mây vàng, hoàng mang chớp động, nhưng bên trong linh quang ẩn ẩn bất ổn.

Thẩm Lạc lật tay lấy ra pháp trận phá cấm, đang muốn bày trận phá cấm, nhưng màn sáng phía trước đột nhiên sáng lên, từng sợi hoàng mang giống như ráng mây từ đó lộ ra, khiến màn sáng chỗ này trong nháy mắt biến dày hơn gấp bội.

Bên cạnh Ngân Hạnh Thần Thụ phía dưới, Ba Xà chẳng biết lúc nào đã một lần nữa hóa thành nhân hình, trong tay nắm một mặt trận kỳ màu vàng, xa xa chỉ về hướng Thẩm Lạc.

"Ba Xà các hạ đây là ý gì? Ngươi cũng đã lấy Ngân Hạnh Linh Quả, tại hạ vô ý nhúng chàm, các hạ hẳn là còn muốn mưu đồ vật trên người ta sao?" Thẩm Lạc quay người nhìn xuống dưới, mắt lộ ra lãnh quang nói.

Trong lúc nói chuyện, hắn thầm vận Hoàng Đình Kinh, kim quang lập tức tăng vọt, quanh người ẩn hiện hư ảnh Long Tượng. Cửu Lê Ma Giáp cũng loé lên hắc quang mặc lên người, pháp lực ma khí hoà lẫn, khí tức tán phát ra lập tức tăng vọt, mặc dù vẫn kém Ba Xà và Thận Khí Yêu, nhưng cũng không kém quá nhiều.

Thận Khí Yêu nhìn thấy hình thái Thẩm Lạc lúc này, sắc mặt hơi đổi, rõ ràng có chút ngạc nhiên.

Y vốn vì Thẩm Lạc nắm giữ pháp trận phá cấm trong tay, mới liên thủ cùng hắn, cũng không để ý thực lực Thẩm Lạc, thậm chí còn âm thầm đánh chủ ý với Ngân Hạnh Linh Quả trong tay Thẩm Lạc, nhưng hiện tại xem ra, chính mình còn đánh giá thấp giúp đỡ tiện tay tìm đến này.

"Ha ha, không ngờ thần thông các hạ lại đạt tới cảnh giới như thế, ta đã lầm. Đạo hữu yên tâm, ta cũng không cố ý gây khó dễ ngươi, chỉ là trong chốc lát này, còn xin đạo hữu và Thận huynh lưu ở nơi đây, chớ thi pháp phá cấm." Ánh mắt Ba Xà chớp động, sau đó cười ha ha một tiếng nói.

Thẩm Lạc thấy trong lời nói đối phương giống như không có địch ý, khẽ chau mày, hơi nghi hoặc nhìn về phía đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận