Đại Mộng Chủ

Chương 1882: Bằng vào bản sự

"A Di Đà Phật, Hồ tổ đạo hữu nói sai rồi, chúng ta cũng vừa vặn đến đây, đầu cự thú Bắc Minh Côn kia thủ hộ chỗ này, ngăn cản đường đi của chúng ta. Con thú này đã hoàn thành thoát thai hoán cốt, tu vi đạt tới cảnh giới Thiên Tôn, vả lại nó đã đoạt trước một bước tiến vào tìm Thần Ma Tỉnh, cửa vào chỗ này tám thành chắc sẽ rơi vào tay nó rồi." Phổ Hiền Bồ Tát tụng một câu phật niệm, vội vàng rũ sạch quan hệ.

Đám Vạn Yêu Minh và nhóm Mê Tô nghe nói Bắc Minh Côn đã tiến giai cảnh giới Thiên Tôn, ánh mắt không khỏi run lên.

"Tình huống đã như thế, muốn cướp đoạt Thần Ma Tỉnh, các vị bằng vào bản sự đi, chúng ta đi." Văn Thù Bồ Tát hừ lạnh một tiếng, đi đầu bay vào trong vòng xoáy đen trắng.

Phổ Hiền Bồ Tát, Tôn Ngộ Không cũng theo sát phía sau.

Thẩm Lạc quét mắt nhìn đám người Vạn Yêu Minh và Viên tổ một cái, cũng quay người bay vào vòng xoáy đen trắng.

Thấy đám người Thẩm Lạc tiến vào vòng xoáy, Vạn Yêu Minh và Viên tổ, Mê Tô cũng không chần chừ nữa, theo sát đám người Thẩm Lạc, đồng loạt bay vào vòng xoáy đen trắng.

Cùng lúc đó, bên trên hải vực toạ lạc Đông Hải Uyên, ba đạo độn quang phi nhanh đến, rơi xuống trên mặt biển.

Quang mang thu liễm, hiện ra ba đạo nhân ảnh, lại chính là Tôn Bà Bà và hai tỷ muội Liễu Phi Yến, Liễu Phi Nhứ.

"Bà bà, nơi này nhìn như đã phát sinh quy mô chiến đấu không nhỏ…" Liễu Phi Yến thấy bốn phía trên mặt biển trôi nổi đại lượng mảnh vụn thuyền, còn có một mùi huyết tinh chưa tán phiêu diêu bốn phía, nhíu mày nói.

"Nhìn cờ xí, giống như người của Vạn Yêu Minh." Tôn Bà Bà trầm ngâm nói.

"Bà bà, đúng như bà đoán, đám người Vạn Yêu Minh kia quả nhiên cũng chú ý đến Đông Hải Uyên, thời gian tiếp theo Nữ Nhi Thôn ta sẽ không bị bọn chúng tập kích rồi." Liễu Phi Yến phân tích.

"Ừm, nhìn bộ dạng của bọn chúng, tổn thương không nhẹ, giống như bị thiệt lớn." Tôn Bà Bà chậm rãi khẽ gật đầu.

"Có phải Thẩm Lạc xung đột đám Vạn Yêu Minh hay không? Dù sao bọn hắn cầm Bắc Minh Cự Lân đi, hiển nhiên cũng chạy tới nơi này." Liễu Phi Nhứ suy nghĩ, lại nói.

"Hiện tại khó nói, lần này bên trong Đông Hải Uyên dị biến, dẫn tới không chỉ một nhóm người. Bất quá càng nhiều người càng tốt, chúng ta không tranh đoạt bảo vật, chỉ muốn cứu Bạch tổ sư mà thôi." Tôn Bà Bà nói.

Dứt lời, ba người các nàng kín đáo bay xuống nước.

Một nơi nào đó trong hư không, ba động từng trận không gian gợn sóng, một đoàn quang mang màu bạc từ giữa không trung nổi lên, một bóng người từ bên trong quang mang hiển hiện thân hình, rơi trên mặt đất, chính là Thẩm Lạc.

Hắn đứng vững thân hình, thần sắc đề phòng nhìn bốn phía, thấy quanh mình vắng lặng, cũng không cảm nhận được khí tức vật sống, mà đám người Tôn Ngộ Không cũng không biết bị truyền tống đi nơi nào.

Sau khi hắn đảo mắt một vòng, phát hiện sau lưng hắn hơn mấy trăm trượng, đứng lặng một tòa núi màu đen vô cùng to lớn, như một tòa hùng thành rào cản kéo dài đến cuối tầm mắt.

Mà ở giữa vách núi, cách hắn ngàn trượng, có một khe hở, tạo thành một hẻm núi cực lớn sâu vô cùng.

Thẩm Lạc suy tính một phen, quyết định trước tiên đi hướng hẻm núi, thăm dò tình huống.

Chờ khi hắn đến gần, lại phát hiện hẻm núi này to lớn hơn xa hắn tưởng tượng, vách núi hai bên cao hơn mấy trăm trượng, khe hở ở giữa rộng vài trăm trượng, mà bên trong tựa hồ hiện lên địa hình kèn ngược, càng thêm rộng lớn.

Tron hẻm núi tràn ngập sương mù đen trắng, che phủ ánh mắt, căn bản nhìn không thấu tình huống bên trong.

Thẩm Lạc vận dụng thần thông linh mục dò xét một phen, phát hiện trong sương mù màu trắng thiên địa linh khí vô cùng tinh thuần, sương mù màu đen thì ma khí thập phần nồng đậm.

Hai loại sương mù hoàn toàn khác biệt, cả hai hỗn tạp một chỗ, cũng không giao hòa lẫn nhau, mà tạo thành một trạng thái cân bằng hết sức kỳ lạ.

Sau một chút do dự, Thẩm Lạc vung tay lên, mở quang môn không gian Tiêu Dao Kính.

Bên trong quang môn, đám người Ngao Hoằng tuần tự đi ra, ngoại trừ Hỏa Linh Tử lưu lại trong Tiêu Dao Kính không chịu ra bên ngoài, ngay cả Nhiếp Thải Châu cũng từ bên trong trúc lâu đi ra.

"Cảm giác thế nào?" Thẩm Lạc vội vàng hỏi thăm.

Hắn căn cứ sự tình phát sinh bên trong không gian Tiêu Dao Kính, đã biết Nhiếp Thải Châu hoàn thành vững chắc tu vi, hiện tại hàng thật giá thật tu sĩ Thái Ất cảnh rồi.

Tình huống của nàng hơi khác biệt thời điểm hắn phá cảnh, Nhiếp Thải Châu không hấp thu thiên địa nguyên khí khổng lồ, mà ngược lại huyết mạch bản thân thức tỉnh mang tới càng nhiều lợi ích hơn.

"Không có vấn đề." Nhiếp Thải Châu cười nhẹ nhàng gật đầu.

Trong lòng nàng vui sướng, chính mình rốt cuộc lần nữa đuổi kịp bước chân Thẩm Lạc, nhưng lại không biết Thẩm Lạc đã tiến thêm một bước, trở thành tu sĩ Thái Ất trung kỳ.

Sau khi Thẩm Lạc nói vài lời, một nhóm người bắt đầu đi đến hẻm núi.

Rời đi tiến vào hẻm núi không bao lâu, ngay trên mặt đất trên vách đá, mọi người nhìn thấy từng nhóm tinh thể khoáng thạch như Kiếm Lan Đồng, màu sắc chủ yếu xám hoặc vàng sẫm, có chút ánh nhưng không quá trong suốt.

"Linh khoáng! Đáng tiết thô ráp, quá nhiều tạp chất, không có giá trị." Ngao Hoằng tiến lên tra xét, nói.

"Theo màu sắc hình thái, thì có không ít chủng loại." Nguyên Khâu có chút đáng tiếc nói.

Lúc này, trong tay áo Thẩm Lạc tấm linh phù không gian lần nữa tỏa sáng, hào quang mãnh liệt hơn lần trước nhiều, chỉ hướng sâu bên trong hẻm núi.

"Xem ra lối vào Thần Ma Tỉnh nằm xâu trong hẻm núi rồi." Ngao Hoằng nhìn thoáng qua, mở miệng nói.

"Không biết Tôn Ngộ Không bị truyền tống đi nơi nào, trước mắt chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình." Thẩm Lạc nói.

Nguyên Khâu và mấy người Lệ Yêu còn không biết sự tình Thần Ma Tỉnh, khi nghe vậy thần sắc không khỏi mờ mịt.

"Hai người đang nói chuyện gì? Thần Ma Tỉnh là vật gì?" Lệ Yêu nghi ngờ hỏi.

Thẩm Lạc đơn giản giải thích một chút, ba người Lệ Yêu nghe xong, sắc mặt trở nên khó coi.

"Vốn chỉ nghĩ đến tìm Bắc Minh Côn, có thể đạt chút chỗ tốt, hiện tại… Đi tìm Thần Ma Tỉnh kia, chắc chắn nguy hiểm không nhỏ?" Cổ họng Kính Yêu khô chát, nói.

"Mấy tên Ma tộc Thái Ất cảnh, Viên tổ và đám Yêu tộc kia chung mục tiêu, bọn chúng chạy đến đây chỉ vì Thần Ma Tỉnh, chuyến này họa phúc khó liệu. Nếu các ngươi không muốn đi theo, vậy chúng ta mỗi người đi một ngả đi." Thẩm Lạc không giấu giếm, nói.

"Đã đến nơi này rồi, không đi theo các ngươi, chúng ta lại có thể đi nơi nào?" Kính Yêu nhìn thoáng qua bốn phía, khổ sở nói.

"Không cần bi quan như vậy, lúc trước các ngươi hấp thụ côn trứng kia, không phải thật vui vẻ sao, tu vi tăng trưởng nhiều, cho nên cũng không thua lỗ." Ngao Hoằng cười nói.

Lệ Yêu, Kính Yêu nghe vậy, liếc nhìn nhau, giữ im lặng.

"Các ngươi nhìn xem, Nguyên Khâu đạo hữu còn không nói lời nào, các ngươi còn phàn nàn hay sao?" Ngao Hoằng liếc nhìn Nguyên Khâu không nói một lời, tiếp tục nói.

Nguyên Khâu trợn trắng mắt, gã kỳ thật như người câm ăn hoàng liên, có nỗi khổ không nói nên lời.

Một tu sĩ tu vi Đại Thừa kỳ, trong Đông Hải Uyên này vốn đi đến đâu bốc lên phong hiểm to lớn đến đó, bây giờ còn vướng vào tranh đấu của các lão quái Thái Ất, đến lúc đó, chỉ sợ ngay cả pháo hôi cũng không bằng.

Các ngươi thích thế nào thì thế đó đi, gã lười nói thêm cái gì rồi, "Sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên." Sống chết có số, giàu có do trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận