Đại Mộng Chủ

Chương 1863: Ảnh không gian

Thẩm Lạc thấy tình hình này, thừa cơ triệt thoái ra sau, thoát khỏi phạm vi mấy người vây công Tôn Ngộ Không.

Những Chân Tiên kỳ kia nhìn thấy Tôn Ngộ Không hiện thân, cùng ba vị minh chủ giao chiến, tất nhiên là không ai dám can đảm tiến lên, đây cũng không phải là chiến đấu mà bọn họ có thể nhúng tay vào, hơi không cẩn thận sẽ bỏ mình.

"Một đám người bị khỉ đùa nghịch. . . Làm đồ đần, còn cố sức." Tôn Ngộ Không mở miệng tính đùa cợt, lại phát hiện có chút không đúng, lập tức sửa lời nói.

Bạch Xuyên lại không để ý tới, chỉ lo gấp rút công kích.

Kim Tiễn và Hữu Hùng Khôn tự nhiên không dám thư giãn, đều ra sức công kích Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không nắm côn thi triển Bát Thiên Loạn Bổng đối địch, bộc phát ra bổng ảnh trùng điệp gấp gấp, che khuất bầu trời, rõ ràng chiêu thức công pháp giống nhau như đúc, nhưng lại khác biệt với Thẩm Lạc.

Bát Thiên Loạn Bổng của hắn phòng ngự chặt chẽ, hắt nước không vào, kỳ thật phòng ngự đôi khi mạnh hơn tiến công, mà Tôn Ngộ Không thi triển Bát Thiên Loạn Bổng lại dị thường cương mãnh, như liệt dương giữa trời, có khí thế thiêu cháy tất cả.

Mặc dù có cả Bạch Xuyên ở bên trong, ba tên tu sĩ Thái Ất cùng vây công, nhưng căn bản chiếm không được thượng phong.

Ngược lại Tôn Ngộ Không càng đánh càng mạnh, bổng ảnh màu vàng trên tay càng rung động càng nhanh, cuối cùng hoàn toàn mơ hồ, cơ hồ thấy không rõ thân ảnh của y.

Đúng lúc này, thủ trượng màu bạc trong tay Bạch Xuyên "Ầm" một tiếng vỡ ra, vạn đạo ngân quang kiếm khí bắn ra, từng luồng từng luồng làm cho người sợ hãi, khí tức lăng lệ sắc bén trong nháy mắt bộc phát.

Kiếm quang và côn ảnh cực tốc giao thoa, lại có vô số côn ảnh bị kiếm quang chặt đứt.

Hữu Hùng Khôn nắm giữ một thanh chiến phủ đen kịt phong cách cổ xưa, thân hình xuyên qua côn ảnh, lăng không vung phủ bổ xuống Tôn Ngộ Không.

Phủ quang màu đen bỗng nhiên lóe lên, Tôn Ngộc Không vội vàng không kịp chuẩn bị đột nhiên ngẩng đầu, vừa lúc bị đạo phủ ảnh kia đánh xuống, thân thể lúc này máu tươi ba thước, một phân thành hai.

Tất cả mọi người bị một màn bất thình lình này làm sợ ngây người, chính Hữu Hùng Khôn cũng có chút khó tin.

Đây chính là một đời Yêu Vương mà tất cả Yêu tộc công nhận, làm sao có thể bị một búa của mình đánh chết?

"Cẩn thận."

Ngay lúc gã đang kinh ngạc không thôi, thanh âm Tử tiên sinh nhắc nhở truyền tới.

Chỉ thấy vết máu bắn tung tóe còn chưa rơi xuống đất, ngay giữa không trung hóa thành một đạo khói trắng tiêu tán ra, mà thân thể Tôn Ngộ Không một phân thành hai kia, cũng hóa thành một sợi lông khỉ đứt gãy, nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Gần như đồng thời, một tiếng cười khặc khặc từ sau lưng ba vị tu sĩ Thái Ất truyền đến, nương theo là một tiếng gió mãnh liệt gào thét tới.

Tôn Ngộ Không đột ngột xuất hiện phía sau bọn họ, tay nắm chặt Như Ý Kim Cô Bổng quét ngang ra.

Côn bổng màu vàng theo tâm ý y kéo dài mấy trượng, đồng thời quét về phía ba người, chặn ngang đánh tới.

Trên Như Ý Kim Cô Bổng khuấy động lên trận trận gợn sóng hư không, lực đạo khổng lồ gần như muốn xé rách hư không, tốc độ càng mau lẹ không gì sánh được.

Ánh mắt Bạch Xuyên sáng lên, một tay kết ấn, thân hình thoáng một cái, lách mình biến mất ngay tại chỗ. Kim Tiễn và Hữu Hùng Khôn lại không thể tránh thoát, khó khăn lắm thi triển ra hộ thân thuật, liền bị một côn quét bay ra sau.

Thân hình hai người bay rớt ra ngoài, sượt qua mấy kẽ nứt không gian, trùng điệp đụng vào trên một vách tường không gian thông đạo ngã xuống, máu me khắp người, nhìn thập phần thê thảm.

Mà toàn bộ không gian thông đạo cũng vì hai người va chạm, phát sinh chấn động kịch liệt.

Tử tiên sinh bị đánh lui ra sau trước, một mực không tiếp tục xuất thủ, ngược lại tay bấm một pháp quyết cổ quái, một mực tụ lực làm thuật pháp gì đó.

"Tôn Ngộ Không, ta đã sớm đoán ngươi sẽ đến nhúng tay, bất quá lần này, cho dù là ngươi, cũng phải lưu mạng ở chỗ này." Mặt mày Tử tiên sinh quét ngang, bỗng nhiên đình chỉ thi pháp, mở miệng quát.

Tiếng nói của gã vừa rơi xuống, trên mặt đất chiếu phát ra hình bóng bỗng nhiên bắt đầu chuyển động.

Chỉ thấy hình bóng trên mặt đất lắc lư một hồi, đột nhiên từ đó phân ra ba đạo ô quang, ngay sau đó ô quang kia nhao nhao kéo dài, dường như muốn từ trong hình bóng kia chia ra.

"Ảnh Không Gian, ngược lại đã lâu không gặp." Tôn Ngộ Không thấy thế, có chút ngạc nhiên nói.

Thẩm Lạc cũng lập tức nhìn lại cái bóng kia, lập tức kinh ngạc nhìn thấy, ba hình bóng màu đen đồng thời đứng thẳng lên, từ đó hiện ra ba đạo nhân ảnh.

Trong đó ngoài cùng bên trái là một đại hán mi đỏ thân mặc đoản bào màu xanh, thân hình khôi ngô, tay cầm một thanh ma đao màu đen, trên thân đao hoa văn tựa như huyền vũ nham, mặt ngoài nhô ra từng hạt tròn.

Thẩm Lạc nhìn kỹ, phát hiện hạt tròn kia chính là từng tấm mặt quỷ dữ tợn la lên.

Người bên cạnh là một hoà thượng mặt tròn thấp bé mập mạp, tăng bào màu đỏ thẫm trên thân còn khoác một kiện cà sa màu đen cổ quái, trước ngực rủ xuống mười tám viên phật châu màu đen, trên mỗi một khỏa đều có khắc phù tự ma văn.

Trên tay phải gã bưng một cái hắc bồn bộ dáng cổ quái, như bình bát tăng nhân, lại lớn hơn mấy phần, rìa ngoài rộng, phía trên tuyên khắc từng đoàn từng đoàn ma văn dày đặc.

Người cuối cùng thân hình cao gầy, hình dáng tiều tụy, một đầu trường bào khô quắt kéo trên mặt đất, trên đỉnh đầu treo lấy một hạt châu xích hồng lớn chừng quả đấm, tỏa ra quang trạch màu đỏ sậm.

Ba người này đều không khâc nhau, toàn bộ đều là tu sĩ cấp Thái Ất, ẩn thân trong hình bóng Tử tiên sinh, xem ra chính là sát chiêu của gã nhằm vào Tôn Ngộ Không.

Ba người này vừa mới hiển hiện, cùng lúc động thủ, công tới Tôn Ngộ Không.

Đại hán mi đỏ cầm ma đao màu đen, trên đao sáng lên trận trận ngư lân văn, hai đầu gối gã hơi cong, hai tay cầm đao, cũng không tung đao đánh chặt, mà bày ra tư thế kiếm kích đâm tới.

Chỉ thấy ma khí quanh thân gã dâng lên, từng tia từng sợi rót vào thân đao, hơi súc thế, đâm nhanh tới.

Một tiếng đao minh bén nhọn vang lên, trên ma đao màu đen tuôn ra một đạo đao quang quấn quanh ma diễm, bắn thẳng về phía Tôn Ngộ Không, chỗ ánh đao lướt qua hư không chấn động, đao khí quấy khiến thiên địa nguyên khí cực tốc xoay tròn, tạo thành một chỗ trống mắt thường có thể thấy được.

Cùng lúc đó, trong miệng hòa thượng mặt tròn đột nhiên truyền đến một tiếng phật tụng, hắc bồn cổ quái trong tay cũng nhao nhao sáng lên ma văn, xoay tròn lên, phá toái hư không, bắn nhanh tới phía Tôn Ngộ Không.

Hạt châu đỏ sậm lơ lửng trên đỉnh đầu nam tử cao gầy đột nhiên bắn nhanh ra, ở trong hư không mang theo một gợn sóng hình cung, ép cho hư không nổ đùng không ngừng, nổ vang như bắn liên thanh.

Trong từng đợt tiếng nổ vang, ba đạo khí thế mênh mông lại hợp quy nhất, rõ ràng là công kích khác nhau, giữa chúng lại ăn ý hô ứng với nhau, kích phát ra uy lực đến trạng thái mạnh nhất.

Linh áp cường đại làm cho cả không gian thông đạo run lẩy bẩy, thiên địa linh khí vốn tràn ngập trong đó cũng bị đè ép đến vô cùng hỗn loạn, hư không xung quanh bắt đầu phát sinh vặn vẹo, không ít kẽ nứt không gian bắt đầu phồng lớn.

Đám đại yêu Chân Tiên Vạn Yêu minh bị một màn này dọa cho phát sợ, nhao nhao kinh hoảng tránh né kẽ nứt không gian xung quanh.

"Đi chết đi!" Tử tiên sinh cười lạnh một tiếng.

Gã tin tưởng vững chắc, một kích này, cho dù là Tôn Ngộ Không cũng khó mà chống đỡ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận