Đại Mộng Chủ

Chương 1280: Khối bia đá thứ hai

Cùng lúc đó, Thẩm Lạc và Yển Vô Sư đang đi dọc theo một hướng khác, không ngừng phi độn tiến lên.

Bỗng Yển Vô Sư hô ngừng lại, mang theo hắn rơi xuống một chỗ khe rãnh âm u.

"Thật là âm sát khí tinh thuần!"

Hai người chưa đến mặt đất, đã cảm thấy âm khí phía dưới thịnh vượng, từng luồng từng luồng âm phong từ lòng đất bay lên giữa không trung, như suối phun trào lên.

Đợi sau khi rơi xuống đất, hai người nhìn lại chỗ khe rãnh kia, mới phát hiện bên trong mọc lên hai gốc thực vật cao hơn một xích.

Thực vật này có lá không hoa, phiến lá hơi to, rìa lá có hình răng cưa, mặt ngoài tản ra nhàn nhạt tinh quang màu lam, nhìn tựa như băng tinh điêu khắc ra.

"Quỷ Thiết Thảo. . . Không ngờ nơi đây lại có loại cây này?" Yển Vô Sư thấy thế, hơi kinh ngạc nói.

Thẩm Lạc không trả lời, mà cẩn thận đếm phiến lá mỗi gốc Quỷ Thiết Thảo, kết quả phát hiện hai bên giống nhau như đúc, đều là thành đôi mười lá, không khỏi hơi nhíu mày, mặt lộ vẻ vui mừng.

"Không chỉ là Quỷ Thiết Thảo, mà là Thập Diệp Quỷ Thiết Thảo thập phần khó gặp, đây chính là linh thảo Âm thuộc tính ngàn năm khó gặp, một ít đan dược bổ ích cấp Chân Tiên cũng cần lấy vật này làm linh tài trọng yếu mới có thể chế thành dược." Yển Vô Sư mừng rỡ nói.

"Không ngờ các hạ không chỉ tinh thông luyện khí, còn tinh thông luyện dược?" Thẩm Lạc có chút ngạc nhiên nói.

"Tinh thông thì chưa nói tới, chỉ hơi biết một hai, trên thực tế luyện khí và luyện dược có nhiều chỗ tương đồng, cái này. . . Cái này nói thì hơi xa chủ đề. Thẩm đạo hữu, hai gốc Thập Diệp Quỷ Thiết Thảo này có phẩm chất hoàn toàn giống nhau, không bằng ngươi ta một người một gốc đào đi, như thế nào?" Yển Vô Sư ngừng câu chuyện, đề nghị.

Thẩm Lạc tự nhiên không có bất kỳ ý kiến gì.

Hai người đào móc linh thảo ra, tự mình lấy hộp ngọc cất kỹ, sau đó rời đi, tiếp tục lên đường.

Không biết qua bao lâu, trong hư không phía trước âm sát khí bỗng nhiên trở nên nồng đậm, trong hư không ẩn ẩn có thanh âm sấm rền truyền đến.

Thẩm Lạc đang tò mò, bỗng thấy trên mặt đất cách đó mấy trăm trượng phía trước, đứng lặng một tòa cung điện, tiếng vang như sấm rền kia chính là từ trong cung điện truyền ra.

Nói là cung điện, kỳ thật cũng đã rách nát không chịu nổi, tiền điện và hậu điện đã triệt để thành phế tích, chỉ còn lại có từng đoạn từng đoạn tường tổn thương đứng lặng, ở giữa là một tòa đại điện có mái vòm, bảo tồn coi như hoàn chỉnh, nhưng toàn bộ mái vòm đã bị tung bay, nhìn tựa như là một thùng sắt làm từ tảng đá.

Hai người bọn họ thoáng tới gần một chút, liền thấy bên ngoài tòa cung điện kia có mấy chục con âm thú vây quanh, cuồng hống về phía trong điện không thôi.

Trên những đoạn tường cao thấp kia, còn đứng đó rất nhiều âm thú nửa dơi, một đầu trong đó tựa hồ phát giác được hai người Thẩm Lạc tới gần, đột nhiên quay đầu nhìn lại phía bọn hắn bên này.

Hai người Thẩm Lạc đã sớm che giấu khí tức, đi tới một bên khác của cung điện.

Bức tường bên này của cung điện tổn hại càng lớn, cả mặt tường đã đổ sụp hơn phân nửa, Thẩm Lạc từ chỗ khe hở liếc mắt liền thấy được cảnh tượng bên trong, thần sắc đột nhiên ngưng trọng.

Chỉ thấy trong đại điện, một thân ảnh cao lớn khoác trường bào màu đen, đang thôi động một kiện pháp khí hình chuông đồng màu hoàng kim, cực tốc xoay tròn trong hư không.

Quanh thân chuông đồng đại phóng kim quang, mặt ngoài có kim quang nồng đậm dập dờn, chiếu rọi trong hư không ra hàng trăm hàng ngàn đạo phù văn màu vàng, như từng tòa kinh tràng lơ lửng trong cung điện, hợp với nhau thành một tòa Kim Phù đại trận.

Thẩm Lạc cho dù cách thật xa, cũng có thể nghe được trong phù trận kia hình như có ngàn tăng nhân nói nhỏ, ngâm xướng kinh văn phật quốc.

Mà ở giữa Kim Phù đại trận, thình lình đứng đấy một thanh niên chiến tướng mặc áo giáp kim hoàng, phía sau lơ lửng bảo quang kim luân, toàn thân che kín hai màu hỏa văn kim hồng, đầu đội một đỉnh Phi Sí Kim Khôi, ở trên còn khảm một khối tinh thạch xích hồng, nhìn uy phong lẫm liệt, khí khái bất phàm.

Nếu không phải Thẩm Lạc đã sớm gặp qua tồn tại bực này, giờ phút này chỉ sợ cũng sẽ ngộ nhận y là tôn tiên gia chiến tướng nào đó.

"Tu La Khôi Lỗi Quỷ, nơi này còn có loại vật này. . ." Yển Vô Sư bên cạnh cũng nhìn ra mánh khóe, không khỏi thở nhẹ nói.

"Còn không phải Tu La Khôi Lỗi Quỷ bình thường, tu vi gia hỏa này chỉ sợ đã tới Chân Tiên trung kỳ." Thẩm Lạc trầm ngâm nói.

Hắn chú ý tới, trên thái dương và hai gò má tôn Tu La Khôi Lỗi Quỷ này có đường vân hình xăm, nhưng không phải là đường vân xanh đen nhìn thấy lần trước, mà là đường vân màu đỏ sậm, trong hai con ngươi nó mặc dù cũng hiện ra hồng quang, nhưng hung lệ nội liễm, không thấy mảy may tà khí âm trầm lộ ra ngoài, hiển nhiên cách biệt một trời một vực so với con Thẩm Lạc gặp nhiều năm trước.

"Người áo đen kia cũng không phải người lương thiện gì, nhìn hắn thúc giục pháp khí mặc dù có kiểu dáng pháp trận phật kinh hiển hiện, nhưng ở trong đều là khí túc sát trấn áp, hoàn toàn không có vẻ nhân từ thương xót, hơn nữa nhìn tu vi tựa hồ còn cao hơn Tu La Khôi Lỗi Quỷ kia một bậc." Yển Vô Sư nói.

Thẩm Lạc mặc dù nghe thấy, nhưng lại hoàn toàn không để ở trong lòng, sự chú ý của hắn giờ phút này đều tập trung vào một góc cung điện, nơi đó đứng lặng một tòa bia đá màu đen cao cỡ nửa người, bề mặt sáng bóng trơn trượt như gương, tỏa ra quang trạch tối tăm.

"Yển đạo hữu, có thể làm phiền ngươi ở bên này phối hợp tác chiến, ta có một chuyện cần nghiệm chứng một chút." Thẩm Lạc nói.

"Thẩm huynh, hai tên này đều không phải dễ trêu, xung quanh còn có nhiều âm thú như vậy, chúng ta hay là nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, đừng tham gia náo nhiệt nơi này." Yển Vô Sư nhìn thấy trong mắt Thẩm Lạc một tia tham lam, nhíu mày khuyên can.

Thẩm Lạc nghĩ tới chỗ thần kỳ của bia đá kia, nào lại chịu nghe.

"Không sao, ta sẽ thu liễm tất cả khí tức, từ dưới đất độn địa tiềm ẩn đi qua, sẽ không quấy nhiễu đến bọn hắn, Yển huynh ngươi cũng chỉ cần thoáng phối hợp tác chiến một chút, không có vấn đề gì. Vạn nhất bị phát hiện, chúng ta quay đầu bỏ chạy là được, bọn hắn vì tranh cướp lẫn nhau, cũng sẽ không buông tha đối phương mà đuổi giết chúng ta." Thẩm Lạc cười hì hì, nói.

Yển Vô Sư nghe vậy, do dự một chút, vẫn đáp ứng, dù sao con đường sau đó, gã còn cần Thẩm Lạc đi cùng.

"Yển huynh đợi chút, ta đi một chút sẽ về." Thẩm Lạc cười hắc hắc, thi triển độn địa, thân hình trong nháy mắt chui vào dưới mặt đất.

Yển Vô Sư thì nhìn về phía cung điện bên kia.

Người áo đen và Tu La Khôi Lỗi Quỷ kịch liệt đấu pháp. Tu La tay cầm một thanh Hàng Ma Xử đen kịt, toàn thân tựa như dùng hắc ngọc điêu khắc thành, đầu xử có khắc phù chú bí ẩn, mỗi lần vung ra đều có tiếng gió gào thét, ở trong hư không khuấy động ra từng tầng từng tầng gợn sóng kịch liệt, đánh tan những phù văn màu vàng không ngừng tụ đến gần.

Bất quá, người áo đen tựa hồ cũng không nóng nảy, không nhanh không chậm khống chế kim chung, khiến cho bên trên tán phát ra gợn sóng màu vàng tầng tầng điệp gia, không ngừng dùng Kim Phù đại trận áp súc về hướng Tu La Khôi Lỗi Quỷ.

Một bên khác, Thẩm Lạc chui xuống đất, đồng thời thúc giục thần thông Nhuyễn Yên La Cẩm Y che phủ khí tức của mình, di chuyển nhanh chóng đến dưới chỗ cung điện hẻo lánh kia.

Mới tới gần một chút, Thẩm Lạc lập tức cảm nhận được ma khí thể nội dị thường.

Trong lòng của hắn vui mừng, mau chạy tới dưới bia đá màu đen kia, nhô ra bàn tay cầm dưới đáy bia đá đã bị vùi sâu vào dưới đất, nhanh chóng thẩm thấu ma khí trong cơ thể mình qua tấm bia đá.

Quả nhiên, tấm bia đá này cũng giống như tấm bia đá thứ nhất, rất nhanh thôn tính hấp thu ma khí Xi Vưu trong cơ thể hắn.

Cũng không lâu lắm, tấm bia đá này hấp thụ ma khí đạt đến đỉnh phong, ngừng lại.

Trong lòng Thẩm Lạc biết thời cơ đã đến, lập tức hai tay khẽ chụp, gắt gao kẹp lại bia đá rồi kéo xuống một cái.

"Ầm" một tiếng vang trầm.

Mặt bia đá màu đen kia bỗng nhiên trầm xuống, theo đất đá sụp đổ chui vào dưới mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận