Đại Mộng Chủ

Chương 1326: Bồ Đề Lão Tổ

Khi ba người đi qua một vách đá, bọn họ nhìn thấy mấy tu sĩ ma tộc bộ dáng quái dị, đang cùng nhau đấu pháp, như thể tranh xem người nào có thuật biến hóa mạnh hơn.

Mà lúc đi qua một chỗ đình đài, thì gặp phải hai người lấy phù lục giao đấu, mặc dù đánh thập phần kịch liệt, nhưng khuôn mặt lại treo ý cười, hiển nhiên rất là hưởng thụ.

"Quý tông môn ngày thường tu tập như vậy sao?" Phủ Đông Lai nhịn không được hỏi.

"Không hẳn như vậy, ngày bình thường sẽ có trưởng lão đích thân dạy bảo thuộc hạ đệ tử, chỉ đạo tu hành luyện tập, thỉnh thoảng sẽ có lão tổ ra mặt giảng dạy, mọi người tề tụ luận đạo nghe pháp. Chỉ có lúc rảnh rỗi, mới cùng các sư huynh đệ đấu pháp, mọi người cũng đều tâm hữu linh tê, đến điểm là dừng, việc này giúp ích khá lớn cho tu hành." Tiểu đạo đồng giải thích.

- Giải thích "Tâm hữu linh tê" nghĩa là Tâm ý tương thông. Hết giải thích.

Phủ Đông Lai nghe vậy, trong lòng cảm khái muôn vàn.

Lúc ở Sư Đà Lĩnh, cho dù là đồng môn luận bàn, thường thường cũng không lưu thủ, kết cuộc là phân ra sinh tử, nào có không khí hòa hợp như Phương Thốn Sơn?

Thẩm Lạc nhìn thấy, cũng cảm thấy có chút thú vị, thầm nghĩ trong lòng: "Cũng chỉ có tông môn hài hòa như vậy, mới có thể dạy ra vị đệ tử có phong thái như Tôn Ngộ Không. . ."

Ba người một đường đi về phía trước, bộ pháp nhẹ nhàng, đi tới một chỗ ngã ba, Thẩm Lạc còn dựa vào ký ức tìm được phương hướng chính xác, khiến cho đạo đồng phụ trách dẫn đường không khỏi có chút kinh ngạc, nghĩ lầm Thẩm Lạc đã từng tới Phương Thốn Sơn.

Khi đạo đồng hỏi, Thẩm Lạc chỉ cười phủ nhận, không giải thích thêm.

Rất nhanh, ba người một đường bôn ba, đã đi tới đỉnh một ngọn núi.

Trên đỉnh núi cây cỏ thưa thớt, có một khu vực trống trải hình thành tự nhiên, trên đó dựng lên một ngôi nhà tranh kiểu dáng đơn giản.

Nhà tranh chỉ có ba gian phòng liền nhau, phía trước là khoảng sân nhỏ có hàng rào bao quanh, chính giữa dựng một cổng gỗ cao cỡ một người, phía trên cổng treo một tấm bảng gỗ, đề ba chữ lớn "Phương Thốn Cư".

Trong trí nhớ của Thẩm Lạc, mơ hồ nhớ ra mình đã từng đến đây, nhưng không thấy căn nhà tranh nào, có lẽ khi đó, hơn phân nửa đã bị tổn hại, không còn tồn tại nữa.

Tiểu đạo đồng dẫn hai người Thẩm Lạc tiến vào trong sân nhỏ, nhìn thấy bên trái sân có một vườn rau nhỏ, bên phải kê một chiếc bàn bằng đá và ghế đẩu, trông rất đơn giản mộc mạc, cơ hồ không khác gì nhà nông phổ thông.

"Lão tổ có lệnh, mời Thẩm thí chủ vào nhà, còn phải làm phiền Phủ thí chủ ở đây thưởng trà, chờ một lát." Tiểu đạo đồng vừa nói, vừa phất tay áo lướt qua bàn đá.

Thanh quang lướt qua mặt bàn, một bộ ấm trà màu tím tinh xảo rơi xuống bàn.

Trong chén trà đã thêm nước trà, màu sắc xanh nhạt trong trẻo, phảng phất hương thơm, thấm vào ruột gan.

"Đa tạ." Phủ Đông Lai nói một tiếng cám ơn, lúc này ngồi xuống.

Thẩm Lạc hướng tiểu đạo đồng nói một câu "Làm phiền", sau đó cùng tiểu đạo đồng đi đến nhà tranh.

Đến gần nhà tranh, tiểu đạo đồng đi tới đẩy cửa gỗ màu đen ra, nói một chữ "Mời", sau đó đứng qua một bên nhường đường.

Thẩm Lạc hơi chần chừ, vẫn cất bước đi vào.

Chân hắn vừa bước qua cánh cửa, trong lòng đột nhiên căng thẳng, lập tức muốn rời khỏi.

Còn không đợi hắn có hành động, lúc trước không phát giác được trong cửa có gì khác thường, hư không đột nhiên vặn vẹo, một cỗ lực kéo cường đại trực tiếp túm lấy hắn, thân hình hắn lảo đảo ngã nhào vào trong cửa.

Cỗ lực vặn vẹo thập phần cường đại, cho dù Thẩm Lạc đã là tu sĩ Chân Tiên kỳ, cũng không thể ngăn lại thế nhào tới, mắt thấy sẽ lảo đảo ngã sấp xuống.

Hắn cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó chợi sáng lên.

Thẩm Lạc còn chưa kịp phản ứng, cánh tay của hắn đã bị một bàn tay gầy gò nâng đỡ.

"Cẩn thận, đừng giẫm hỏng Tử La Hải Đường của ta." Một thanh âm có chút tang thương đồng thời vang lên.

"Vãn bối Thẩm Lạc, bái kiến Bồ Đề lão tổ." Sau khi Thẩm Lạc đứng vững thân hình, lập tức ôm quyền thi lễ.

"Không cần đa lễ. . ." Bàn tay gầy gò đè hai tay hắn đang ôm trước ngực xuống, cười nói.

Thẩm Lạc bỏ tay xuống, lúc này mới nhướng mắt nhìn về phía lão nhân cùng một vườn hoa lớn hơn mười trượng phía sau lão.

Lão nhân có khuôn mặt thanh thoát, hai hàng lông mày tằm hơi nhíu lại, có ba sợi râu dài, dáng người mảnh khảnh mặc một bộ trường bào màu xanh, bên hông buộc dây đai lụa màu vàng, hai ống tay áo rộng cuốn đến tận khuỷu tay, nhìn có mấy phần tiên nhân xuất trần, lại có mấy phần khói lửa nhân gian.

Duy chỉ không có là vẻ cao thâm khó lường như nhiều tu sĩ khác.

"Thật kỳ quái, nhân quả trên người ngươi sao lại hỗn loạn như thế?" Hai tay lão nhân gia dính đầy bùn đất, nhíu mày nhìn Thẩm Lạc, vẻ mặt không hiểu, giống như là hỏi thăm, lại giống như tự mình lẩm bẩm.

Thẩm Lạc bị lão nhìn như vậy, tựa như trong nháy mắt bị thấy rõ tất cả bí mật, trong lòng không khỏi sợ hãi.

"Không cần khẩn trương, lão phu mới gặp ngươi đã cảm giác trong cõi u minh có chút duyên phận kì lạ, nhưng nhất thời lại không thể thấy rõ, lúc này mới mời ngươi tới đây gặp mặt, để tiến hành thôi diễn tạo hóa một phen." Bồ Đề lão tổ thấy thế cười nói.

"Quả nhiên tiểu đồng kia là do lão tổ an bài." Thẩm Lạc hiểu ra nói.

"Cái gì an bài, đó chính là một tia phân hồn của lão phu biến thành, ngược lại không ngờ, ngươi chỉ dựa vào bản phác thảo kia, tìm đến Phương Thốn Sơn." Bồ Đề lão tổ cười nói.

Dứt lời, lão dẫn Thẩm Lạc, dọc theo bờ ruộng bệnh cạnh vườn hoa, đi về phía lều trúc bên ngoài ruộng.

Thẩm Lạc nhìn ven đường, chỉ thấy bốn phía kỳ hoa dị thảo nhiều không kể xiết, từng loại tự sinh dị tượng, trên một đóa hoa xích hồng trong đó vẫn còn bốc lên hỏa diễm, nhưng không thấy nửa điểm tro tàn.

Gần nó là một gốc hàn thảo bị băng tinh bao trùm, cả hai gần trong gang tấc, lại không ảnh hưởng lẫn nhau, cũng rất có huyền cơ.

Bất quá, khiến Thẩm Lạc bất ngờ nhất chính là, những thứ này đều không phải phàm vật, vậy mà trong đó còn xen lẫn vài gốc mẫu đơn trần tục, nguyệt quý, các loại hoa thường gặp, từng gốc tuy không có linh khí, nhưng cũng nở rộ tươi tốt.

Tựa hồ Bồ Đề lão tổ muốn nói, bất kể là tiên hay là phàm, cũng điều hoan hỉ đón nhận.

Hai người đi tới lều trúc, ngồi đối nhau trước chiếc bàn trúc, trên bàn cũng đã đặt một ấm trà xanh.

"Trên người ngươi Thuần Dương khí dồi dào, ma khí Xi Vưu hung hăng càn quấy, cân bằng ngược lại duy trì không tệ, hẳn là có bí pháp gì đó?" Bồ Đề lão tổ nhìn về phía Thẩm Lạc, hỏi.

Thẩm Lạc khẽ gật đầu, nhưng không giải thích kỹ.

"Bất kể dùng biện pháp gì, đều không phải là kế lâu dài, phương pháp dung hòa Huyền Dương không thể lạm dụng, nếu không chỉ sẽ tạo thành tai hoạ khó mà nghịch chuyển." Bồ Đề lão tổ nhắc nhở.

Thẩm Lạc nghe vậy, trong lòng chấn động.

Khi hắn không thi triển ra Huyền Dương Hóa Ma, bình thường không thể xem thấu, mà mỗi một lần sử dụng, cũng phải bỏ ra đại giới không nhỏ, tức sẽ tổn dương hóa âm, khiến cho ma khí xâm nhiễm thêm một bước, cho đến khi ma khí chiếm cứ chủ đạo, thân thể của hắn sẽ hoàn toàn ma hóa.

Dựa theo suy đoán của Thẩm Lạc, chờ đến lúc đó, chính hắn sẽ biến thành phân thân ma hồn Xi Vưu.

Mà quá trình này, đúng như Bồ Đề lão tổ nói, sẽ không thể nghịch chuyển lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận