Đại Mộng Chủ

Chương 1861: Bị thương nhẹ

"Phùng Sơn, ngươi xung phong đi trước, Liễu Sung ngươi đi cuối cùng, những người khác kẹp tượng yêu ở giữa, cùng tiến vào thông đạo." Kim Tiễn ra lệnh.

Kẻ bị gã gọi lên, là một đầu Thanh Tông Dã Trư Tinh cùng một đầu Bạch Lân Độc Nhiêm Yêu, về phần Thẩm Lạc biến thành tượng yêu Đại Thừa, gã căn bản lười hỏi tính danh.

Phùng Sơn có thể trạng cường tráng, mặt dữ tợn nhìn Thẩm Lạc một chút, trong ánh mắt lóe lên một tia hung ác.

Thẩm Lạc im lặng, trong lòng ngươi tức giận, sao lại nhắm vào ta?

Tử tiên sinh kia an bài như vậy, bất quá là muốn thăm dò một chút, tình huống trong không gian thông đạo mà thôi, cũng không phải là thật muốn mấy Chân Tiên kỳ này che chở cho hắn.

Năm tên yêu vật và cả Thẩm Lạc xếp hàng đi vào trong vòng xoáy màu trắng.

Thẩm Lạc đi vào trong đó, kinh ngạc phát hiện, bên trong không gian lớn hơn nhiều so với nhìn thấy bên ngoài, nhìn tựa như là một động quật rộng rãi, xung quanh lóe lên ngân quang, nơi cuối cùng cách hơn mười trượng cũng có một vòng xoáy màu trắng.

Trong thông đạo, khắp nơi tràn ngập Thuỷ linh lực cực kỳ tinh thuần, cũng có khí tức máu tanh nhàn nhạt rải trong đó, tàn thi vài đầu yêu vật Đại Thừa kỳ lúc trước cũng có thể nhìn thấy một chút vết tích.

Chờ tất cả mọi người tiến vào thông đạo, Phùng Sơn lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, hung tợn nhìn về phía Thẩm Lạc.

"Ngươi, đi trước đi." Gã ra lệnh với Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc đã sớm chuẩn bị, cũng không quá để ý, dẫn đầu đi trước.

Những người còn lại kéo ra chút khoảng cách với hắn, cũng không lập tức đuổi theo.

Thẩm Lạc đưa lưng về phía những đại yêu Chân Tiên kỳ kia, nhếch miệng khẽ cười một tiếng, cẩn thận đi tới phía trước.

Đi ở trong không gian thông đạo này cảm giác rất là kỳ lạ, Thẩm Lạc cảm thấy dưới chân giẫm lên không giống mặt đất kiên cố, ngược lại hơi xốp, tựa như giẫm trên bờ cát, cảm giác hơi hạ xuống.

Mà trong không gian bốn phía, nhìn như không có vật gì, nhưng trên thực tế các khu vực không gian xuất hiện trùng điệp, có ít quang ngấn bị uốn cong, nếu không cẩn thận quan sát, rất khó phát giác được.

Chúng yêu đi sau lưng Thẩm Lạc, cước bộ của hắn giẫm ở nơi nào, bước chân những người khác cũng theo tới chỗ đó, tuyệt đối không thử đi lung tung nơi khác.

Rất nhanh, chúng yêu đã đi được hơn phân nửa đường, trong lòng đều âm thầm kinh ngạc, chỉ cảm thấy tượng yêu phía trước đúng là vận khí cứt chó vô địch, vốn bị xem như pháo hôi, giờ đi được nửa đường, lại vẫn bình yên vô sự.

Thẩm Lạc không để ý đến chúng yêu, cẩn thận dò xét không gian phía trước, chợt phát hiện trên mặt đất phía trước có một đạo quang ngấn màu đen không đáng chú ý, rõ ràng là một kẽ nứt không gian vô cùng nhỏ bé.

Hắn giẫm đạp lên, dưới chân lại chưa rơi xuống đất, mà lặng yên giẫm hư không đi qua.

Chúng yêu phía sau chỉ lưu tâm vị trí hắn đi qua, cũng không chú ý tới chi tiết này, Phùng Sơn theo sát sau lưng đang một cước giẫm trên kẽ nứt màu đen kia.

Chỉ một thoáng, một tiếng như giết heo vang lên, Phùng Sơn kêu thảm một tiếng, lảo đảo lui lại nửa bước, nâng lên bàn chân phải thình lình chỉ còn lại có một nửa, phía trên máu đỏ thẫm còn đang không ngừng "Tí tách" chảy xuống.

Kẽ nứt không gian cắt chém khác với đao rìu, quang ngấn màu đen kia trực tiếp cắn nuốt hết nửa chân trước của Phùng Sơn, vốn chỉ là một kẽ nứt nhỏ, giờ lại trống rỗng phồng lớn lên một phần.

Mấy yêu vật theo ở phía sau vội vàng tiến lên, đỡ lấy Phùng Sơn, phòng ngừa gã xông loạn một mạch, lại dẫn đến tai hoạ khác.

Thẩm Lạc đi ở phía trước cười trên nỗi đau của người khác, lúc quay người lại, lại là một bộ dạng mù tịt không biết:

"Phùng Sơn thống lĩnh, ngài bị gì thế?"

Chúng yêu không đếm xỉa tới hắn biểu diễn, từng kẻ tâm thần căng cứng nhìn bốn phía, sợ chỗ nào đó đột nhiên toát ra một kẽ nứt không gian, nuốt chửng mình vào.

"Vậy ta đi tiếp?" Thẩm Lạc thấy không có người phản ứng với mình, lại mở miệng hô.

"Ngươi, ngươi chớ lộn xộn." Liễu Sung kinh hãi, vội vàng hô.

Thẩm Lạc nghe vậy, đành phải dừng tại chỗ, trong lòng lại suy nghĩ có nên ở chỗ này diệt bọn gia hỏa này không?

Nhưng rất nhanh, hắn từ bỏ ý nghĩ này.

Tuy nói một đám yêu tộc Chân Tiên chết trong thông đạo, hắn là một yêu vật Đại Thừa kỳ ngược lại còn sống đi ra quá không bình thường, nhưng chỉ cần chọn từ những Chân Tiên kia một tên, vận chuyển Thất Thập Nhị Biến huyễn hóa một chút, cũng có thể ứng phó được.

Nhưng nơi này dù sao cũng là một chỗ thông đạo không gian cực không ổn định, mất tập trung làm không tốt một chút là có khả năng tự ăn ác quả, đến lúc đó không chỉ chính mình gặp nạn, còn khiến những người khác trong Tiêu Dao Kính cũng không may theo.

Chờ chỉ chốc lát, những đại yêu Chân Tiên kia đã ổn định tâm thần, sau một phen thương nghị mới bảo Thẩm Lạc tiếp tục đi tới.

Thẩm Lạc cũng không trì hoãn, cẩn thận tránh đi tất cả kẽ nứt không gian, tiếp tục từng bước một đi tới vòng xoáy màu trắng kia.

Phùng Sơn phía sau, đã vận chuyển thần thông, chữa trị bàn chân bị đứt, ngưng thần đi theo.

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một trận thanh âm ồn ào.

Thẩm Lạc dừng bước nhìn lại, bỗng thấy Bạch Xuyên cùng Tử tiên sinh, mang theo những người Vạn Yêu minh cũng đi vào trong thông đạo.

Ánh mắt của hắn chuyển động, liếc thấy bên cạnh có một kẽ nứt màu đen, lúc này thoáng nghiêng về sau, lập tức lớn tiếng kêu thảm.

"A. . ."

Đám người nghe tiếng kêu thảm, nhao nhao nhìn qua hướng Thẩm Lạc.

Kết quả nhìn thấy hắn đã ngã trên mặt đất, trên lưng xuất hiện một vết máu nhìn thấy mà giật mình, sâu đủ thấy xương.

Thẩm Lạc ngã trên mặt đất kêu rên, thân thể quay cuồng trái phải, nhích dần tới gần kẽ nứt màu đen kia, thấy vậy đám người Vạn Yêu minh chảy mồ hôi lạnh đầm đìa.

"Uy, tiểu tử ngươi chớ lộn xộn!" Phùng Sơn bị thua thiệt hận không thể giết Thẩm Lạc, lớn tiếng quát.

Thẩm Lạc nghe tiếng quát lớn, thân thể lập tức cứng đờ, đình chỉ quay cuồng, lại còn không ngừng run rẩy, tựa như đau nhức kịch liệt khó nhịn.

Hắn là một yêu vật Đại Thừa kỳ lại đi được xa hơn Chân Tiên kỳ cũng không kỳ quái, nhưng nếu Chân Tiên kỳ cũng bị thương, mà hắn lại không bị thương chút nào, trông rất kỳ quái.

Lúc đầu bọn Bạch Xuyên không tiến vào, Thẩm Lạc tính toán đợi đến lúc đi ra, lại diễn một màn như thế, nhưng bọn gia hỏa này lại đột nhiên cũng đi theo vào, nên hắn trình diễn hí mã thụ thương mà không tính trước.

"Minh chủ, mọi người sao cũng tiến vào rồi?" Liễu Sung nghi ngờ hỏi.

"Vừa rồi kén lớn xảy ra dị tượng, chúng ta lo lắng trì hoãn thời gian dài, thông đạo sẽ càng không ổn định." Bạch Xuyên nói.

"Không ngờ các ngươi lại còn chưa đi ra ngoài." Tử tiên sinh nói bổ sung.

"Lúc trước Phùng Sơn đạo hữu xảy ra chút chuyện, bị thương nhẹ, làm trễ nải một lát." Liễu Sung giải thích.

"Tốt, không nói những thứ này nữa, chúng ta nhanh chóng đi qua." Tử tiên sinh thúc giục.

"Minh chủ, các người đi theo ta, tượng yêu kia có vận khí không tệ, nơi đi qua đều an toàn." Liễu Sung nói.

Nói xong, gã đi ở phía trước dẫn đường, những người còn lại nhao nhao đi theo, ai cũng không để ý Thẩm Lạc chết sống.

Chỉ chốc lát sau, những người kia đã đi tới cạnh Thẩm Lạc.

"Ngươi không sao chứ?" Hữu Hùng Khôn nhíu mày hỏi.

"Bị thương nhẹ, không nặng lắm. . ." Thẩm Lạc giãy giụa bò dậy, tê thanh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận