Đại Mộng Chủ

Chương 1667: Phòng ngừa chu đáo

"Đi thôi, chúng ta đi xem gối ngọc."Tiểu Phu Tử hướng Thẩm Lạc gật đầu, nói.

"Được. Thải Châu, muội và Vô Danh trưởng lão nghỉ ngơi trước đi." Thẩm Lạc lên tiếng, sau lại nói với Nhiếp Thải Châu.

Dứt lời, hắn nhanh chóng đi theo Tiểu Phu Tử, ly khai nơi đây.

"Thẩm tiểu hữu, có thể nói với ta kinh lịch của các ngươi trong Thương Khung bí cảnh hay không?" Trên đường, Tiểu Phu Tử nhịn không được hỏi.

Thẩm Lạc suy nghĩ một chút, quyết định nói rõ sự thật, vì vậy nói tất cả kinh lịch cùng kiến thức, từng chút từng chút trần thuật cho Tiểu Phu Tử nghe.

Tiểu Phu Tử càng nghe, thần sắc càng ngưng trọng, đến cuối cùng rung động kinh ngạc tới cực điểm.

"Ngươi tái kiến Thiên Yển lão nhân?" Tiểu Phu Tử khó nén biến hóa trên mặt, nhịn không được hỏi…

"Không sai."

Thẩm Lạc gật đầu, lại tường thuật Thiên Yển lão nhân tái tạo thân thể cùng tình hình quay về thế gian như thế nào một lần.

"Không hổ người sáng lập Yển thuật, đáng tiếc vô duyên gặp mặt." Tiểu Phu Tử không nhịn được thở dài.

Hai người vừa đi vừa nói, trên đường đi hoàn toàn không nhìn ngoại vật, ngay cả đệ tử khác hành lễ, hai người cũng không nghe được, một đường đi thẳng đến một gian mật thất trong nội thành.

"Xa Thanh Thiên… Xem như hậu nhân dòng chính đời thành chủ thứ nhất, cuối cùng lại lạc lối, kết cục thật sự khiến người thổn thức." Tiểu Phu Tử than thở không thôi.

"Được chết trong tay Thiên Yển lão nhân, cũng coi như chết có ý nghĩa." Thẩm Lạc nói.

"Thẩm tiểu hữu, lúc trước bên ngoài có chuyện, ta không nói với ngươi, bất quá ta cảm thấy phải nói cho ngươi một tiếng." Tiểu Phu Tử nói.

Thẩm Lạc biết Vô Danh trưởng lão có sự tình giấu giếm cố ý không nói, trong lòng dâng lên một chút dự cảm không rõ.

"Mời tiền bối nói."

"Man Phách trưởng lão qua đời rồi…" Tiểu Phu Tử nói.

"Cái gì? Man Phách trưởng lão… Không thể nào, lúc ấy thời điểm chúng ta đến tiếp viện, mặc dù Man Phách trưởng lão bị thương, nhưng thương thế không quá nặng, sẽ không đến mức vẫn lạc." Trong lúc nhất thời Thẩm Lạc có chút khó có thể tin.

"Ngươi nói không sai, lúc ấy Man Phách trưởng lão xác thực không chết, sau khi điều tức thương thế đã phục hồi một chút, Man Phách liền gia nhập vào chiến đấu tiêu diệt toàn bộ người xâm nhập. Nhưng chẳng biết tại sao, ngay đêm qua trước khi ta xuất quan, Man Phách trưởng lão không hiểu tại sao lại chết trong thất phủ của mình, sau khi ta xuất quan triệu tập các trưởng lão nghị hội, Man Phách trưởng lão chưa từng xuất hiện, mới bị phát hiện." Tiểu Phu Tử nói.

"Sao có thể như thế? Dù nói thế nào Man Phách trưởng lão cũng là một tu sĩ Chân Tiên kỳ, sao lại vô thanh vô tức bị người ám sát?" Thẩm Lạc khó hiểu nói.

"Trong mật thất vẫn còn chút vết tích đánh nhau, bất quá chiến đấu trong thời gian ngắn, dấu vết lưu lại cũng không nhiều, đủ thấy kẻ giết người tu vi cao hơn Man Phách trưởng lão quá nhiều, người nọ có thể đã đạt đến Thái Ất cảnh. Ta lúc ấy trong mật thất luyện chế gối ngọc, tất cả thần niệm đều tập trung trên gối ngọc, bốn phía trong thành lại hỗn loạn không yên tĩnh, đến mức người nào cũng không chú ý đến." Trong mắt Tiểu Phu Tử chợt lóe lên một tia bi thống rồi biến mất, lắc đầu nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, hơi trầm ngâm một chút nói: "Những người bị bắt sống kia, đã bị thẩm vấn? Bọn chúng biết nội tình trong đó hay không?"

"Đã thẩm vấn, cũng dùng qua tất cả thủ đoạn, nhưng manh mối có hạn, chỉ biết lần này Thanh Khâu Quốc cũng không thoát liên can. Nhưng liên quan tới chuyện Man Phách trưởng lão bị giết, bọn chúng cái gì cũng không biết." Tiểu Phu Tử nói.

"Thanh Khâu Quốc…"

Thẩm Lạc vừa nghĩ đến đại trưởng lão Thanh Khâu Quốc và những người kia, không khỏi nhíu mày.

"Không tiếp tục nói chuyện này, chúng ta đi xem gối ngọc đi." Tiểu Phu Tử khoát tay, dẫn Thẩm Lạc đi vào bên trong mật thất.

Trên một chiếc bàn rèn hình tròn, hắn thấy một khối ngọc thấm sắc vàng có chút giống gối ngọc, nhẹ nhàng trôi nổi trên mặt bàn.

Thẩm Lạc đang muốn tiến lên nhìn kỹ, lại bị Tiểu Phu Tử đưa tay ngăn cản.

Chỉ thấy Tiểu Phu Tử đưa tay chuyển vài lần trong hư không, từng đạo từng đạo tinh mang lăng lệ giống như rèm châu bị gã tiện tay phát mở, sau đó hai người mới đi đến trước bàn tròn.

"Gối ngọc vừa chữa trị tốt, đã dẫn phát một chút thiên địa dị động, ta vì không muốn tiết lộ thiên cơ, trước hết phong ấn nó. Hiện tại ngươi đã trở về, vậy ngươi đến xử lý đi." Tiểu Phu Tử vừa nói, vừa đưa tay điểm trên gối ngọc nhấn mấy lần.

Bề mặt gối ngọc nhìn như không có vật gì, đột nhiên tỏa sáng tinh quang, một tầng tinh thể như gương vô cùng mỏng manh chậm rãi rút lui một cách bất quy tắc, gối ngọc mới chân chính bại lộ trong hư không.

Khi triệt để giải khai phong ấn, gối ngọc lập tức chấn động kịch liệt, bề mặt gối ngọc tỏa sáng trận trận lưu quang, một vầng sáng hùng vĩ phản chiếu, muốn khuếch tán bốn phía.

Thẩm Lạc nâng một tay lên, khẽ vuốt bề mặt gối ngọc.

Gối ngọc vốn đang xao động bất an, vậy mà trong nháy mắt bình phục, vầng sáng trên bề mặt còn chưa kịp khuếch tán, đã "Ba" một tiếng, hóa thành điểm điểm tinh quang tiêu tán.

"Quả nhiên, gối ngọc này chỉ có ngươi mới có thể thôi động, nhanh thử một chút đi…" Tiểu Phu Tử nhìn một màn trước mắt, không khỏi thở dài.

"Tiền bối đã quên? Vãn bối đã từng nói qua, gối ngọc luôn tự hành phát động, vãn bối không cách nào thôi động." Thẩm Lạc nghe vậy, mặt lộ vẻ vẻ lúng túng nói.

"Vừa rồi nhìn ngươi và gối ngọc cộng minh kỳ dị, ta nhất thời có chút kích động mà quên." Tiểu Phu Tử nghe lời ấy, vỗ ót một cái, nói.

"Bất quá chỉ cần chữa trị hoàn thành, vãn bối tin tưởng chẳng mấy chốc nó sẽ tự hành phát động." Thẩm Lạc có chút chờ mong, lại có chút lo lắng nói.

"Như vậy, trước khi tiến vào mộng cảnh, ngươi không nên ly khai Thiên Cơ Thành, ta nghĩ nên biết kết quả trước." Sau khi Tiểu Phu Tử nghe xong, lập tức nói.

"Được." Thẩm Lạc suy nghĩ một chút, gật đầu nói.

Hắn cũng hi vọng có một vị trưởng bối cơ trí, giúp mình phân tích tình trạng, dù sao sự tình phát sinh trong quá khứ đều trên người mình hết thảy, đã quá mức không thể tưởng tượng nổi.

"Đúng rồi, tiền bối, vãn bối có thể nhờ người một chuyện hay không?" Thẩm Lạc đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lại mở miệng hỏi.

"Ngươi nói xem." Tiểu Phu Tử gật đầu nói.

"Vãn bối nhận được đan phương Thái Thanh Đan, còn thiếu chút tài liệu luyện chế, hi vọng tiền bối có thể hỗ trợ gom góp hay không?" Thẩm Lạc có chút xấu hổ, nói.

"A, ngươi muốn chuẩn bị tiến giai Thái Ất cảnh sao?" Tiểu Phu Tử nghe vậy, trên mặt có chút ý cười, nói.

"Vãn bối hiện tại có chút thực lực ấy, nhưng cuối cùng vẫn không đủ lớn, tự nhiên muốn làm chút chuẩn bị." Thẩm Lạc thở dài.

"Ừm, phòng ngừa chu đáo không phải chuyện xấu, cho ta xem một chút đi." Tiểu Phu Tử nói xong, đưa tay ra.

Thẩm Lạc vội vàng lấy đan phương Thái Thanh Đan từ Vu La có được ra, đưa cho Tiểu Phu Tử.

Tiểu Phu Tử tiếp nhận, sau khi đánh giá trên dưới một phen, lông mày không nhịn được bắt đầu hơi nhíu, lắc đầu nói:

"Thái Thanh Đan này phụ trợ tiến giai Thái Ất cảnh, tài liệu chính đến tài liệu phụ không vật nào mà không phải cực phẩm linh dược. Đặc biệt chủ tài cấp bậc tiên phẩm như Đại La Phật Thủ và Ngọc Mạch Cửu Hương Trùng, nói giá trị liên thành cũng không quá đáng, vả lại chỉ có thể ngộ mà không thể cầu."

"Vãn bối sớm đã đoán được sẽ như thế." Thẩm Lạc nghe vậy, trong lòng đã có chuẩn bị, bất đắc dĩ lắc đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận