Đại Mộng Chủ

Chương 1240: Lục Tí Thiên Long

Thẩm Lạc nhíu mày, cự bổng trên tay ưỡn một cái, đang muốn lần nữa phát động công kích.

Ngay lúc này, bùn đất bên cạnh hắn hiện lên hoàng mang, bóng người cao lớn quấn quanh hắc khí trống rỗng xuất hiện, cũng biến thành cao trăm trượng, hai móng tay bỗng nhiên dài ra gấp mấy lần, đầu ngón tay càng bắn ra lệ mang màu đen, hung hăng chụp vào hai sườn Thẩm Lạc vốn phòng ngự yếu kém.

Thanh âm "Dát băng" liên tiếp truyền ra, lợi trảo bén nhọn cắt qua người Thẩm Lạc, tuôn ra từng đoàn từng đoàn hắc quang chói mắt. Nhưng lợi trảo bị kéo căng ra, móng vuốt nhọn hoắt cũng vỡ vụn.

Thân ảnh cao lớn giật nảy cả mình, trên thân loé lên hắc quang, muốn hành động nhưng đã muộn.

Thẩm Lạc phía trước cầm cự bổng nhoáng một cái, một đạo bổng ảnh màu vàng gần như thuấn di quét ngang tới, rắn chắc đánh vào thân ảnh cao lớn.

"Ầm."

Một vầng sáng màu vàng bộc phát, cánh tay thân ảnh cao lớn trực tiếp đứt gãy, thân thể khổng lồ bị đánh bay ra sau, nện lên khu kiến trúc phía sau.

Nương theo tiếng vang lớn đất rung núi chuyển, thân ảnh cao lớn ngạnh sinh chui vào mặt đất sâu mấy trượng, hơn phân nửa thân thể bị dìm ngập trong bùn đất.

Thẩm Lạc mặc dù một kích bức lui thân ảnh cao lớn, thân thể cũng lảo đảo một cái, kim hắc quang mang trên thân càng hỗn loạn.

Nhưng hắn bỗng nhiên đứng vững, trong miệng nhanh chóng tụng niệm chú ngữ, thân hình khổng lồ bỗng nhiên thu nhỏ gấp mười lần, tản ra khí tức lại không yếu bớt mảy may, thả người vọt tới hố to bên kia.

Màn sáng màu vàng kia thoạt nhìn là đạo bình chướng cuối cùng của thành trì dưới đất, đánh vỡ là có thể rời đi nơi này, nếu không có người lợi hại chạy tới ngăn cản thì nguy.

Nhưng giờ phút này, xung quanh đột nhiên vang lên một trận tiếng đàn "Khanh khanh", phi thường gấp rút, thoáng như thiên quân vạn mã lao nhanh tới.

Mặt đất quanh Thẩm Lạc đột nhiên vỡ ra, vô số dây leo thô to bắn ra, quấn quanh người hắn, rất giống thần thông Lạc Diệp Tiêu Tiêu của Vu Man Nhi.

"Thứ gì?" Sắc mặt hắn trầm xuống, hai tay ra sức nhoáng một cái, trong hư không phụ cận vang lên tiếng vù vù, một cỗ cự lực cuồn cuộn tuôn ra.

Tất cả dây leo dưới cự lực cuốn một cái, nhao nhao kéo căng vỡ nát.

Nhưng mà chuyện còn chưa kết thúc, hư không phụ cận đột nhiên nổi lên cuồng phong, tiếng rít đại thịnh!

Vô số phong nhận trong suốt to bằng cánh cửa nổi lên như ẩn như hiện trong cuồng phong, trong tiếng xé gió xuy xuy, như mưa to phóng tới Thẩm Lạc.

Đỉnh đầu hắn hiện lên xích quang, một mảnh ráng chiều màu đỏ thẫm trống rỗng xuất hiện, giống như nham tương không ngừng cuồn cuộn, từng bọt tương xích hồng to bằng cái thớt bay vụt xuống, tản ra nhiệt độ cao còn đáng sợ hơn cả nham tương.

Một bên khác giữa không trung hiện ra một mảnh kim quang, sau một khắc từ đó phun ra vô số quang nhận màu vàng dài hơn thước, cũng nhoáng một cái như lưỡi dao kích xạ xuống.

Những quang nhận màu vàng này lập loè quang mang, nhuệ khí bức người, uy thế không kém thần thông hoá kiếm thành tia của Thẩm Lạc.

"Cút ngay!" Thẩm Lạc gầm thét một tiếng, Huyền Hoàng Nhất Khí Côn đại phóng kim quang quét ngang ra.

Một cỗ cự lực cơ hồ đập vụn hư không bộc phát, đánh cho phong nhận màu xanh, bọt tương xích hồng, quang nhận màu vàng bay vọt tới thành mảnh vụn, hóa thành vô số lưu huỳnh phiêu tán.

Cự lực mênh mông càng khuếch tán ra, tác động đến trăm trượng xung quanh, một chỗ hư không phụ cận hố to đột nhiên hiện lên mảng lớn hoàng quang, sau đó vỡ vụn ra, một thân ảnh uyển chuyển nổi lên, chính là nữ thi cầm Định Thần Tiên Cầm kia.

Thực lực nàng này không yếu, nhưng làm sao ngăn cản được cự lực thần thông Huyền Dương Hóa Ma, cho dù là dư ba cũng không ngăn cản nổi, cả người phảng phất lá rụng trong cuồng phong bay ngược ra sau, toàn bộ nhờ Định Thần Tiên Cầm trên tay tản mát ra đủ sắc linh quang mới miễn cưỡng bảo vệ thân thể.

Thẩm Lạc tung một kích bức ra người đánh lén, tay chỉ về hướng nữ thi kia trả thù, thân hình vẫn tiếp tục vọt tới hố to.

Trước người nữ thi ba động cùng một chỗ, một đạo chỉ ảnh màu vàng cực đại trống rỗng xuất hiện, một kích xuống.

Áp lực lên thân nữ thi đột ngột tăng gấp mười lần, linh quang quanh người rốt cuộc đạt tới cực hạn, vỡ vụn thành từng mảnh, hiển lộ ra dung mạo nàng này.

Lúc này Thẩm Lạc mới nhìn rõ chân dung nàng này, cả người sững sờ, thân hình bay tới ngừng lại, hắn nâng tay lên chỉ ngưng kết tại nơi đó, đạo chỉ ảnh màu vàng kia cũng dừng lại theo.

Nữ thi trở về từ cõi chết, tay gảy dây đàn tiên cầm màu vàng đất trong ngực, cả người bị một cỗ hoàng mang bao phủ, lóe lên một cái rồi chui vào mặt đất, biến mất không thấy gì nữa.

"Là nàng! Tại sao nàng lại ở chỗ này, còn biến thành luyện thi?" Thẩm Lạc tự lẩm bẩm, nhìn tựa hồ cực không bình tĩnh.

Vào thời khắc này, một tiếng vang thật lớn từ đằng xa truyền đến, nửa toà pháo đài ô một tiếng phóng tới, lóe lên đến trước người Thẩm Lạc, hung hăng nện xuống.

Thẩm Lạc vung tay lên, trong tay hiện lên kim quang, pháo đài bị đánh bay ra bên cạnh, hóa thành vô số đá vụn rơi vào trên mặt đất phụ cận, xuyên ra vô số hố to to nhỏ nhỏ.

Thân ảnh cao lớn lúc trước bị một côn hắn đánh bay trong phế tích nhảy lên một cái, hình dáng tướng mạo của nó đại biến, trên thân thình lình nhiều ra một bộ áo giáp màu vàng óng quái dị bao trùm toàn thân, như là Phật Môn Kim Cương, mọc ra sáu cánh tay, chia ra nắm sáu binh khí gồm bảo bình, chuông vàng, cự kiếm, cự chùy, tấm chắn, xiềng xích.

Áo giáp trên đầu y là một đầu rồng dữ tợn, hai mắt rồng màu vàng như vật sống, bắn ra sát khí dọa người.

Mà trên hai chân y mang một đôi giày mây màu xanh, phía trên thêu một đồ án côn bằng giống như chim giống như cá, nhìn không xứng với bộ áo giáp quái dị trên thân.

Thẩm Lạc bỗng nhiên nhìn về phía thân ảnh cao lớn kia, trong mắt hiện vẻ tức giận, đôi mắt ẩn ẩn huyết hồng.

"Đã rất nhiều năm không mặc 'Lục Tí Thiên Long' này, không ngờ hôm nay bị một tên tu sĩ Đại Thừa ép cho mặc vào, có thể chết trong tay vật này, ngươi cũng coi là tam sinh hữu hạnh." Bóng người cao lớn kia lạnh lùng nói, trong thanh âm xen lẫn tiếng kim loại ma sát.

Thẩm Lạc không để ý đến thân ảnh cao lớn kia nói, đột nhiên nhắm mắt hít một hơi thật sâu, sau khi mở mắt ra, sắc mặt giận dữ đã biến mất, chân đạp trên mặt đất một cái, cả người vô cùng nhanh chóng bắn ngược lại hố to phía trên.

"Ta đã vận dụng Lục Tí Thiên Long, ngươi còn vọng tưởng có thể chạy thoát sao?" Thân ảnh cao lớn cất tiếng cười to, trên giày mây màu xanh đột nhiên toả ra một đạo hư ảnh côn bằng.

Cả người y đột nhiên trở nên mông lung, chớp động một cái xuất hiện trên đỉnh đầu Thẩm Lạc, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, so với Tà Nguyệt Bộ tăng thêm Di Hình Hoán Ảnh của Thẩm Lạc còn nhanh hơn nhiều.

Một đạo hắc ảnh quấn lấy thân thể Thẩm Lạc, "Két" một tiếng trói hắn lại, chính là xiềng xích màu đen trên cánh tay kia.

Thẩm Lạc hơi nhướng mày, hai tay ra sức khẽ đẩy ra phía ngoài.

Mảng lớn kim hắc quang mang từ trên người hắn nở rộ, phảng phất hoả diễm thiêu đốt bay thẳng lên trời, một cỗ cự lực ngập trời bộc phát ra, hư không xung quanh cũng vặn vẹo lắc lư theo.

"Răng rắc" một tiếng nổ đùng, xiềng xích màu đen thình lình bị kéo căng đứt đoạn.

Thân ảnh cao lớn khẽ di một tiếng, cự chùy và cự kiếm trong tay toả sáng hào quang, trong đó ẩn hiện một đầu cự hùng màu vàng đất cùng một đầu thương long màu vàng, vậy mà đều là khí linh bị luyện hoá.

Bất luận cự hùng màu vàng đất, hay là thương long màu vàng, tản ra khí tức đều đột phá đến Chân Tiên kỳ, lại phối hợp lực lượng áo giáp màu vàng óng kia, uy năng cơ hồ tăng lên mấy lần, không chút thua kém một kích toàn lực của Lục Nha Tượng Vương.

Hư không nổ đùng đoàng, hai cỗ cự lực ầm vang phóng tới, phủ xuống đầu Thẩm Lạc, toàn bộ hư không tựa hồ cũng mang theo áp bách ù ù tới hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận