Đại Mộng Chủ

Chương 1440: Tận dụng thời cơ

Phía sau đại điện, trên một quảng trường diện tích tương đối nhỏ bé, bên cạnh một toà tế đàn từ lòng đất dâng lên, khoanh chân ngồi một người, mặc một kiện đạo bào tử kim, tay nắm một khối trận bàn hình tròn, chính là Viên Thiên Cương.

Hai mắt lão nhắm nghiền, dưới thân nổi lên một vòng quang mang hình khuyên, bao phủ cả người lão vào trong, một bàn tay bưng lấy khối trận bàn bạch ngọc khắc lít nha lít nhít phù văn, một bàn tay giơ hai ngón điểm lên chính giữa trận bàn.

Pháp lực tinh thuần thể nội lão ngưng tụ thành từng đạo huyễn quang màu sắc rực rỡ, đang không ngừng độ nhập vào trong trận bàn hình tròn kia.

Cách đó không xa có một bóng người khác, thân mang trường bào xám trắng, tay nắm một thanh kiếm gỗ đào, tay kia nắm một khối gương đồng tám góc, đang giao chiến cùng một tà ma toàn thân đen kịt.

Dung mạo gã thình lình giống y đúc Viên Thiên Cương, toàn thân che đậy một tầng hư quang màu trắng, nhìn thần quang trầm tĩnh.

Mà tà ma giao chiến kia thì nửa người trên không khác gì Nhân tộc, nửa người dưới lại là đuôi rắn dài chừng một trượng, chống đỡ thân thể du tẩu linh hoạt trên mặt đất, tốc độ mau lẹ linh mẫn.

Hai tay nó nắm một đôi song kiếm mặc ngọc hình dạng và cấu tạo kỳ lạ, trên thân kiếm dài nhỏ phân hai nhánh, phía trên quấn quanh từng luồng từng luồng dòng điện màu đen.

Tà ma này tóc dài rối tung, dung mạo không những không xấu, ngược lại cực kỳ anh tuấn, trên mặt từ đầu đến cuối treo ý cười tà mị, một thân khí tức thập phần cường đại, đã tiếp cận Thái Ất.

Bên cạnh hai người, ngổn ngang lộn xộn nằm mấy chục bộ thi thể, đều là cấp dưới tinh nhuệ của mình, tất cả đã chiến tử.

"Viên Thiên Cương, ta nói ngươi nghe, ngươi mau dứt khoát từ bỏ Tứ Tượng Thiên Thời đại trận kia đi, lấy thân ngoại hóa thân này giao chiến với ta, không có nửa điểm phần thắng, sẽ không công tiêu hao pháp lực mà thôi ... Chờ đến lúc pháp lực ngươi bị hao hụt, sẽ biến thành vong hồn dưới kiếm của ta. Vì những phàm phu tục tử này, thật đáng sao?" Tà ma vừa cười vừa nói.

Nhưng mà, bất luận là bản thể Viên Thiên Cương cầm trận bàn, hay là thân ngoại hoá thân cầm bảo kính và kiếm gỗ đào, giờ phút này đều không trả lời, chỉ tự làm việc của mình.

Tà ma kia nói không sai, chỉ cần Viên Thiên Cương từ bỏ thôi động Tứ Tượng Thiên Thời đại trận, thu cỗ thân ngoại hóa thân vào thể nội, là có thể xuất thủ chém giết nó, nhưng lão lại không thể như vậy.

Bởi vì Tứ Tượng Thiên Thời đại trận gánh chịu lấy trọng áp thiên thời, một khi vận chuyển lên, nếu không thể vận hành hoàn chỉnh, hậu quả thập phần nghiêm trọng, thậm chí vượt qua ác quả tà ma quấy phá đưa đến.

Vốn chỉ cần đại trận thành công rơi xuống, Viên Thiên Cương có thể dựa vào lực lượng thiên thời, Tứ Tượng lực, chém giết hoặc trấn áp toàn bộ tà ma, một lần duy nhất giải khốn Trường An.

Nhưng nửa đường giết ra . . . Đào Yêu Yêu kia, không tiếc thiêu đốt tiêu hao đạo hạnh bản thân, lại muốn dùng chân thân cây đào ngăn cản Tứ Tượng Thiên Thời đại trận hạ xuống.

Kết quả chính là, Viên Thiên Cương chỉ có thể dựa vào một thân tu vi tới chống đỡ, cả hai tựa như tiến nhập một trò chơi kéo co, ai cũng không buông tay, chỉ còn chờ đối phương kiệt lực, là có thể đại hoạch toàn thắng.

Bất quá, Đào Yêu Yêu không cần bận tâm thương vong của dân chúng trong thành, Viên Thiên Cương lại không thể bỏ mặc tiếp tục cục diện giằng co này nữa.

"U Cuồng, rốt cuộc là ai triệu hoán bọn ngươi đến Trường An?" Thân ngoại hóa thân mở miệng hỏi.

"Vấn đề này ngươi đã hỏi ba lần, biết rõ ta sẽ không nói còn muốn hỏi, thật đúng là cố chấp. Kỳ thật căn bản không cần triệu hoán, chúng ta thèm nhỏ dãi huyết thực Trường An cũng không phải ngày một ngày hai, chỉ tiếc long mạch dưới thành trì quá vững chắc, long khí sung túc, chúng ta muốn xông tới cũng khó khăn. Bất quá bây giờ tình huống không giống với lúc trước, long mạch Trường An bị phá hư, long khí bốn phía, đơn giản hương khí mê người, chúng ta mới có thể liên tục không ngừng bị hấp dẫn tới." Tà ma được xưng U Cuồng cười nói.

"Mặc kệ người kia là ai, hắn triệu hoán các ngươi tới, chẳng qua là lợi dụng các ngươi, các ngươi thật cam tâm tình nguyện làm quân cờ cho người khác sao?" Thân ngoại hóa thân tiếp tục hỏi.

"Không quan trọng, dù sao chúng ta chỉ muốn ăn no nê, đi nơi nào cũng đều như thế." U Cuồng không thèm để ý chút nào nói.

"Ngươi sẽ hối hận." Bản thể Viên Thiên Cương bỗng nhiên nói.

Lão vừa dứt lời, chỗ mi tâm có một đạo quang mang bắn ra, đánh vào thể nội thân ngoại hóa thân.

Tiếp theo một cái chớp mắt, trên thân thân ngoại hóa thân bỗng nhiên sáng lên quang mang, khí tức cũng tăng lên một phần theo.

"Hắc hắc, còn phân tán lực lượng cho hóa thân, cũng không biết bản thể của ngươi còn có thể chống đỡ bao lâu?" U Cuồng thấy thế, không sợ ngược lại cười nói.

Viên Thiên Cương nghe vậy, không nói gì, chỉ là lông mày nhăn chặt hơn.

U Cuồng chế giễu không phải không có lý, vốn toàn bộ Tứ Tượng Thiên Thời đại trận là do lão cùng ba mươi sáu tên tu sĩ Khâm Thiên Giám đồng thời thúc giục, nhưng chờ lão đuổi tới Khâm Thiên Giám, U Cuồng này đã suất lĩnh đông đảo tà ma giết tiến vào bên này.

Tu sĩ Khâm Thiên Giám vốn chuyên nghiên cứu xem xét thiên tượng và bố trí pháp trận, cũng không am hiểu giao chiến và chém giết, cho nên giao thủ không bao lâu đã tổn thất nặng nề, cơ hồ bị tàn sát trống không.

Cứ như vậy, người có thể trợ giúp Viên Thiên Cương bày trận, tự nhiên cũng không thể tìm ra.

Trước mắt một mình lão thôi động đại trận vốn đã cố hết sức, còn phải phân ra thân ngoại hóa thân đối phó U Cuồng, mỗi lúc lại phân ra một phần pháp lực cho thân ngoại hóa thân, bản thể lão thừa nhận trọng áp càng nhiều thêm một phần.

Nhưng bây giờ lão không có biện pháp khác, biến cố Đại Nhạn Tháp và Đại Đường quan phủ bên kia lão cũng đã phát giác, trong lòng biết nếu có người có thể đến tiếp viện, đã sớm đến rồi.

Tiếp tục dông dài cùng Đào Yêu Yêu, còn có U Cuồng này, bại nhất định là lão.

Lão bại cũng chẳng có gì, nhưng toà Trường An thành này coi như xong.

Hai mắt thân ngoại hoá thân Viên Thiên Cương ngưng tụ, bảo kính trên tay lắc một cái, mặt kính lấp loé ngân quang, một mảnh bạch quang sáng như tuyết phun ra ngoài, đánh thẳng đến U Cuồng.

U Cuồng đã sớm quen thuộc với công kích của bảo kính này, vô thức tránh né ra.

Nhưng ai ngờ lúc bạch quang kia đến gần, trong nháy mắt tăng vọt hai lần, phạm vi lớn gấp đôi trước đó, lúc này rơi vào trên người nó.

Trong lòng nó nói một tiếng "Không tốt", thân thể đột nhiên cứng đờ, duy trì tư thế né tránh đứng ở nguyên địa.

Theo sát phía sau, hoá thân Viên Thiên Cương trong nháy mắt xuất hiện ở sau lưng nó, phù văn trên thanh kiếm gỗ đào hiện lên, như linh xà quấn chặt lấy thân kiếm, khiến cho kiếm gỗ sáng lên ánh kim loại, phát ra vẻ sắc bén cường đại.

"Chết."

Thân ngoại hóa thân quát một tiếng chói tai, trường kiếm trong tay đâm thẳng đến đầu lâu U Cuồng.

Đúng lúc này, một cái bóng mơ hồ từ đằng xa bắn nhanh tới, "Đùng" một tiếng, đâm vào kính trên tay thân ngoại hóa thân, đánh cổ tay lão lệch ra, kim quang tuyết trắng chiếu trên người U Cuồng cũng tiêu tán theo.

U Cuồng được tự do, lập tức thân hình lóe lên, trong nháy mắt trường kiếm kia đâm tới, thân thể nó chùn xuống hiểm hiểm tránh thoát.

Nó vội vàng kéo dài khoảng cách với Viên Thiên Cương, lại xem xét ân nhân cứu mạng của mình, sắc mặt không khỏi trầm xuống, nói: "U Đồng, tại sao là ngươi? Ngươi sao thành bộ dạng ngu xuẩn này?"

Chỉ thấy anh hài kia dài khoảng ba tấc, nhìn tựa như một đầu nhục trùng treo giữa không trung nhìn về phía U Cuồng bên này, cũng giống như ăn vào thứ gì buồn nôn, nổi giận mắng:

"Phi, sớm biết là ngươi ở chỗ này, ta mới chạy đến. Vậy ai. . . Ngươi muốn giết hắn thì tranh thủ thời gian giết đi, lần này ta nhất định không nhúng tay vào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận