Đại Mộng Chủ

Chương 1562: Sát Phạt Độc Trùng

"Cũng chỉ có những thứ này sao, khó tránh khỏi quá đơn giản đi?" Lý Bưu hơi nghi hoặc một chút nói.

Nói xong, gã lại không yên tâm nhìn lên đỉnh đại điện, kết quả chỉ thấy phía trên trống rỗng, cũng không có độc trùng mới xuất hiện.

"Chớ khinh thường, trước nghĩ biện pháp tìm ra Hồn Sinh Trụ rồi lại nói." Đào Hương nhìn khắp bốn phía, nói.

Nàng vừa dứt lời, trên nóc đại điện lần nữa truyền đến tiếng dị hưởng, động tĩnh so với trước kia lớn hơn rất nhiều.

Đám người nghe tiếng, nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên, kết quả nhìn thấy trên nóc nhà, chẳng biết lúc nào xuất hiện mấy sinh vật hình người cổ quái.

Những tên kia nhìn giống như đứa bé sáu bảy tuổi, làn da tím xanh, trên thân không một mảnh vải, cứ như vậy trần truồng treo ngược trên xà nhà.

"Những vật này. . . Là xuất hiện khi nào?" Quỷ Đằng thượng nhân kinh nghi hỏi.

"Không biết, ta liếc mắt nhìn thì nơi đó không có cái gì, đảo mắt lại đột nhiên xuất hiện." Lý Bưu thở nhẹ nói.

Đúng lúc này, mấy đứa bé kia đột nhiên quay đầu nhìn về phía mấy người, đám người chỉ thấy hai mắt chúng vô cùng to, trong mắt một màu đen kịt, không có tròng trắng, trên trán còn mọc ra một cây sừng cong cổ quái.

"Cái đồ chơi này, tựa như là Độc Trùng Cổ trong truyền thuyết, Sát Phạt Độc Trùng." Vạn Thủy chân nhân xem xét kỹ một lát, nhíu mày nói.

"Quỷ Đằng đạo hữu, ngươi không phải luôn luôn thích nghiên cứu các loại đồ chơi cổ quái kỳ lạ à, có biết cách đối phó bọn gia hỏa này không?" Điền Tam Thất bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Quỷ Đằng thượng nhân có lẽ thật biết thứ này, nhưng Thẩm Lạc lại chưa từng nghe qua.

"Loại đồ chơi âm hiểm này, ta cũng không có hứng thú tìm tòi nghiên cứu." Trong lòng của hắn thầm mắng Điền Tam Thất một tiếng, điều khiển Quỷ Đằng thượng nhân lãnh đạm nói.

Tiếng nói của hắn vừa rơi xuống, bỗng nghe phía trên truyền đến một trận tiếng cười khiếp người "Khanh khách", ngay sau đó những Sát Phạt Độc Trùng kia từ trên xà nhà nhảy xuống, công sát tới bọn hắn.

Đám người thấy thế, nhao nhao né tránh.

Trong đó một Sát Phạt Độc Trùng dẫn đầu nhào về phía Vạn Thủy chân nhân, độc giác trên đầu loé lên hắc quang, "Phốc" một tiếng bay vụt ra một cây gai độc màu đen, đâm thẳng tới gã.

Vạn Thủy chân nhân nhấc tay áo vung lên, một dòng nước xoắn ốc trống rỗng hiển hiện, quấn lấy gai độc màu đen kia, xoay tròn một hồi, khiến lực đạo vọt tới của nó tan mất.

Nhưng ngay sau đó, vòng xoáy dòng nước gã khống chế triệt để nhuộm thành màu đen kịt, lại trở nên sền sệt không gì sánh được, giống như cặn dầu.

Vạn Thủy chân nhân vội vàng rút ống tay áo về, đoàn "Cặn dầu" kia liền rơi vào trên mặt đất.

"Tê tê."

Một đám khói trắng từ mặt đất dâng lên, phiến đá mặt đất cứng rắn trong nháy mắt bị ăn mòn ra một cái hố sâu.

"Độc tính thật mạnh." Vạn Thủy chân nhân thán phục một tiếng.

Lúc này, những người khác cũng đã giao chiến cùng những Sát Phạt Độc Trùng.

Viêm Liệt với một thân thần thông Hỏa thuộc tính, có chút khắc chế những Sát Phạt Độc Trùng này, cho nên công kích của gã sắc bén nhất, đưa tay bổ ra một chưởng, liền có đạo đạo hỏa diễm rơi vào trên người Sát Phạt Độc Trùng.

Quanh thân Sát Phạt Độc Trùng bị ngọn lửa bao khỏa, không sợ chút nào, trong miệng vẫn như cũ phát ra quái khiếu "Kẹt kẹt", vọt mạnh tới Viêm Liệt, sừng nhọn trên đầu nó cũng không ngừng có gai độc bắn ra.

Viêm Liệt vừa phất tay ngăn cản, vừa quan sát, phát hiện lực công kích thứ này mặc dù không quá mạnh, nhưng độc tính thật không yếu, đồng thời còn có năng lực chống cự hoả diễm của gã nhất định.

Ngay lúc gã hơi phân thần, Sát Phạt Độc Trùng kia bị ngọn lửa bao phủ thân hình đột nhiên "Ầm" một tiếng nổ tung, hóa thành một đoàn khói đen lao qua gã.

Viêm Liệt lập tức giật mình, vội vàng lui ra sau, ngưng thần nhìn lại, mới phát hiện trong khói đen có lít nha lít nhít, vậy mà tất cả đều là độc trùng kích cỡ tương đương Huỳnh Hỏa Trùng.

"Lại còn có thể biến hóa như thế."

Trong lúc gã sợ hãi than, những độc trùng kia đã cực tốc bay đến trước người gã, trong nháy mắt ngưng tụ thành hình người, há miệng phun một cái.

Chỉ thấy trong miệng đen ngòm của nó, một cỗ hắc vụ nồng đậm phun ra ngoài, đánh thẳng vào trên mặt nạ của Viêm Liệt.

Viêm Liệt kêu thảm một tiếng, lui về phía sau mấy bước.

Điền Tam Thất cùng Vạn Thủy chân nhân nghe được tiếng kêu thảm, tất cả đều nhìn sang bên này, kết quả Sát Phạt Độc Trùng trước người cũng nhao nhao nắm lấy cơ hội tấn công mạnh tới bọn gã.

Bị bất ngờ, khiến hai vị này luống cuống tay chân một hồi.

Mà Viêm Liệt bên này bị bức lui một chút về sau, Sát Phạt Độc Trùng quả quyết truy kích tới, muốn triệt để đánh giết gã.

Nhưng trong nháy mắt kỳ trùng đến phụ cận, Viêm Liệt đã ngã xuống đất đột nhiên bật dậy, đúng là chủ động phóng tới Sát Phạt Độc Trùng, trên mặt của gã nhiều thêm ra một tấm mặt nạ hỏa diễm xích hồng mới.

Lúc cả hai tới gần, Viêm Liệt há miệng phun ra một đoàn kim diễm, trong nháy mắt đánh vào mặt Sát Phạt Độc Trùng

"A. . ." Sát Phạt Độc Trùng lập tức phát ra một tiếng rú thảm như anh hài kêu.

Lần này kim diễm rõ ràng khác xích diễm trước đó, bản thân tựa hồ mang theo mười phần tính kết dính, triệt để vây Sát Phạt Độc Trùng lại.

Sát Phạt Độc Trùng bị ngọn lửa thiêu đốt đến vạn phần thống khổ, tê minh suy nghĩ muốn lần nữa chia thành tốp nhỏ, phân tán thành vô số độc trùng, nhưng bị hỏa diễm cưỡng ép vây lại, không cách nào tách ra.

Thấy vậy, Viêm Liệt vung tay lên, một toà bảo tháp bảy tầng thiêu đốt lên ngọn lửa màu đen trống rỗng nổi lên, rơi vào trên thân Sát Phạt Độc Trùng kia, thu nạp nó vào.

Rất nhanh, trong bảo tháp truyền đến tiếng vang thiêu đốt, từng cỗ khói đen từ đỉnh tháp toát ra, thanh âm độc trùng kia cũng dần dần thu nhỏ, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

"Càn Khôn Huyền Hỏa Tháp, quả nhiên rơi vào trên tay ngươi." Điền Tam Thất liếc qua thấy một màn này, thầm nghĩ.

Nói xong, một bàn tay gã bóp lấy cổ một con Sát Phạt Độc Trùng, trong lòng bàn tay có từng đạo kiếm khí màu đen bắn ra, hóa thành một tòa lồng giam kiếm trận cỡ nhỏ, bao phủ nó tại trung tâm.

Sát Phạt Độc Trùng kia bị giam cầm trong đó, mặc dù đã phân tán thành vô số độc trùng nhỏ bé, vẫn như trước không cách nào bỏ chạy, bị vô số kiếm khí không ngừng cắt chém chém giết, cuối cùng hóa thành tro bụi.

Trong đám người, Quỷ Đằng thượng nhân xem như thanh nhàn nhất, trước mắt cũng không bị Sát Phạt Độc Trùng công tới, hắn cũng không định đi lên hỗ trợ những người khác, mượn cơ hội này quan sát tỉ mỉ thủ đoạn đám người.

Xem xét một hồi, hắn lập tức phát hiện mọi người đều ứng phó thành thạo điêu luyện, hiển nhiên Sát Phạt Độc Trùng này căn bản uy hiếp không được bọn hắn.

Nhưng vào lúc này, lại một trận sàn sạt vang lên từ bốn phía truyền đến, hắn vô thức nhìn lên đỉnh đầu, phía trên lại không có vật gì, cũng không có gì dị thường.

Nhưng Thẩm Lạc bỗng nhiên chú ý tới, trên xà ngang ở bên trên có một khu vực tựa hồ khác biệt, mơ hồ hiện ra ánh kim loại.

Lúc trước một mực bị độc trùng không ngừng xuất hiện làm nhiễu loạn ánh mắt, bọn hắn ai cũng không phát hiện.

Nhưng còn không đợi Thẩm Lạc cẩn thận quan sát, tiếng vang sàn sạt kia đột nhiên trở nên càng lúc càng lớn.

Quỷ Đằng thượng nhân lập tức nhìn dưới chân, chỉ thấy trên mặt đất đang có vô số bò cạp màu đen từ trong hoa văn điêu khắc liên tục tuôn ra, bò lên trên chân mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận