Đại Mộng Chủ

Chương 1930: Ba lồng giam

"Xem ra, tầng này sắp đặt một loại cấm chế pháp trận nào đó, khiến người không thể nhìn thấy bên trong." Tôn bà bà phá vỡ trầm mặc.

"Linh mục thần thông không thể nhìn thấy vật, thần niệm dò xét cũng bị hạn chế, vậy cần phải bài trừ cấm chế mới được." Thẩm Lạc trầm ngâm nói.

Dứt lời, hắn vung tay lên, trong bóng đêm mở ra không gian Tiêu Dao kính, đưa Hỏa Linh tử ra, nói rõ tình trạng hiện tại, xem gã có biện pháp gì không.

"Thẩm tiểu tử, ta không nhìn thấy gì cả, cũng không nhận biết được gì, ngươi gọi ta ra cũng vô dụng, căn bản không biết pháp trận bố trí thế nào, làm sao phá trận?" Hỏa Linh tử chỉ biết im lặng nói.

"Chư vị, mặc dù nhìn không thấy, thần niệm cũng bị hạn chế, nhưng ta có một biện pháp, vẫn có thể nhận biết hoàn cảnh xung quanh." Lúc này, Văn Thù Bồ Tát bỗng nhiên mở miệng nói.

"Ngươi nếu có thể thăm dò cảnh vật bố trí xung quanh, ngược lại có thể thử một lần." Đôi mắt Hỏa Linh tử sáng lên, đề nghị.

Văn Thù Bồ Tát im lặng gật đầu, sau đó bắt đầu há miệng ngâm tụng.

Từng đợt thanh âm phật văn tựa như tụng kinh vang lên, kéo theo một cỗ ba động pháp lực kỳ dị, quanh quẩn trong không gian xung quanh, như sóng âm lan truyền ra.

"Biện pháp này không sai." Thẩm Lạc cảm giác được sóng âm khuếch tán ra, trong lòng hơi động một chút, không khỏi tán thưởng một tiếng.

Sóng âm khuếch tán ra xung quanh, chạm đến các vách tường cột đá bố trí ở các nơi khác nhau, lại phản chấn trở về, một lần nữa trở lại trong cơ thể y.

Mà theo thanh âm phản chấn bốn phía càng ngày càng nhiều, càng ngày càng phức tạp, bố cục không gian xung quanh bắt đầu dần dần tạo thành sơ đồ bên trong não hải y.

"Kể rõ không gian ngươi cảm giác được, càng rõ càng tốt." Hỏa Linh tử mở miệng nói.

"Trăm bước trước chúng ta có một cây cột đá, bề mặt gập ghềnh, hình như có đường vân điêu khắc, đường vân tương tự. . . Bên phải bốn trăm ba mươi hai bước, có một mặt tường dựng thẳng . . ." Văn Thù Bồ Tát bắt đầu chậm rãi thuật lại.

Đám người chăm chú lắng nghe, Hỏa Linh tử thỉnh thoảng đưa ra một ít câu hỏi chi tiết, hỏi thăm những đường cong và hình thái kia.

Qua hồi lâu, Văn Thù Bồ Tát ngừng lại, Hỏa Linh tử cũng không hỏi thăm nữa, trong không gian bóng tối lâm vào yên tĩnh, đám người đều đang đợi kết quả.

Trong bóng tối, bỗng nhiên vang lên một trận thanh âm tìm kiếm, là Hỏa Linh tử nằm trên mặt đất, đang duỗi tay chà trên mặt đất.

"Ta biết cấm chế pháp trận gì rồi." Hỏa Linh tử ngẩng đầu, nói.

"Là gì?" Tôn bà bà vội vàng hỏi.

"Cửu Huyền Nạp Quang Trận, xung quanh không phải bị bóng tối bao trùm, mà là ánh sáng bị pháp trận hút đi." Hỏa Linh tử phủi bụi đất trên tay, từ dưới đất đứng lên.

"Phá giải thế nào?" Thẩm Lạc hỏi.

"Rất đơn giản, tìm tới phá vài trận xu là được." Hỏa Linh tử nói.

Dứt lời, gã mở miệng dặn dò Văn Thù Bồ Tát vị trí mấy trận xu.

Trong mảnh không gian hắc ám này, hiểu rõ bố cục không gian nhất đúng là Văn Thù Bồ Tát, để y phá hư cũng thích hợp nhất.

Văn Thù Bồ Tát nghe vậy, thân hình khẽ động, bay vào trong bóng tối nồng đậm.

Không bao lâu, phía trước truyền đến một trận thanh âm "Ầm ầm".

Ngay sau đó, đám người cảm giác trước mắt hình như có ánh sáng nhạt phát tán ra, tầng hắc ám nồng đậm làm cho người hít thở không thông cũng bị bóc mở ra, quanh mình vẫn u ám như cũ, nhưng không còn loại cảm giác đưa tay không thấy được năm ngón nữa.

Ánh mắt Thẩm Lạc hơi lóe lên, lại dò xét xung quanh, phát hiện bọn hắn đang đứng trong một không gian trống trải thật lớn, trước mắt trừ một ít vách tường ngăn cách và một ít cột đá, không còn gì khác.

Văn Thù Bồ Tát đang đứng trước một cây cột đá đứt gãy, quay lại nhìn bọn họ.

Thần sắc đám người buông lỏng, bắt đầu quan sát tỉ mỉ xung quanh.

"Nơi này sao lại không có gì?" Liễu Phi Yến nghi ngờ hỏi.

"Đúng vậy, giống như ngay cả khôi lỗi trấn thủ cũng không có?" Liễu Phi Tự cũng cảm thấy ngờ vực.

Thẩm Lạc lắc đầu, ánh mắt ngưng lại, chậm rãi nói: "Không phải là không có khôi lỗi trấn thủ, mà là không cần thiết bố trí. Yêu vật cầm tù tại tầng này một khi trốn đi, chỉ sợ cho dù an trí khôi lỗi trấn thủ, căn bản cũng không ngăn cản được."

Ánh mắt của hắn xuyên qua từng cây cột đá, nhìn về phía sâu trong bóng tối.

"Những phù văn này không chỉ là Cửu Huyền Nạp Quang Trận, còn có nhiều phù văn trấn áp, giống như là dùng để làm suy giảm lực lượng vật cần trấn áp, bất quá năm tháng quá lâu, ta cũng không nhận ra là pháp trận gì." Lúc này, Hỏa Linh tử đi tới cạnh một cây cột đá, quan sát tỉ mỉ phù văn hình thú phía trên, chậc chậc nói.

Mấy người trao đổi ánh mắt một chút, giữ vững tinh thần, bắt đầu đi vào chỗ sâu, chẳng qua đi khá chậm chạp.

Sau một lát, trong bóng tối phía trước bỗng nhiên xuất hiện một mảnh ánh sáng mờ nhạt, đám người ngưng thần nhìn lại, lập tức nhìn thấy cuối bóng tối phía trước, cao cao đứng lặng ba lồng giam màu trắng cự đại.

Con ngươi Thẩm Lạc thu nhỏ lại, lập tức nhìn thấy lồng giam ngoài cùng bên trái mở rộng cửa, bên trong rỗng tuếch, trong lồng giam ngoài cùng bên phải thì nằm sấp một bộ hài cốt cổ quái màu xanh biếc.

Duy chỉ có trong lồng giam chính giữa, chiếm cứ một ác long song đầu toàn thân đen nhánh, mục quang hung ác đang nhìn chằm chằm đám người.

"Đó là cái gì. . ." Liễu Phi Tự không khỏi hoảng sợ hỏi.

Thẩm Lạc trầm ngâm, cũng biết đó chính là kẻ mà Lệ Yêu nói tới, Tổ Long hồn muốn chính là Hắc Long song đầu này.

Chẳng qua ánh mắt của hắn nhìn bốn phía một lát, lại không nhìn thấy Ngao Hoằng và Nguyên Khâu, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác bất an.

Tôn bà bà nhìn về phía bộ thi hài xanh biếc kia, trong mắt cũng hiện lên một tia mê hoặc.

"Đi qua nhìn một chút." Văn Thù Bồ Tát dứt lời, đi đến trước.

Viên Tổ theo sát phía sau.

Đám người còn lại ẩn ẩn lấy Thẩm Lạc cầm đầu, theo sau lưng hắn.

Càng đến gần, Thẩm Lạc càng thấy rõ, ác long song đầu kia, con ngươi hiện ra ánh sáng vàng kim nhạt, ánh mắt một mực dừng trên thân mọi người, thân thể lại không nhúc nhích tí nào.

Bên cạnh nó, hài cốt xanh biếc trong lồng giam kia, trên thân tàn khuyết không đầy đủ, tựa hồ cả một xương cột sống bị rút đi, nhìn rõ ràng đã chết không thể chết lại, nhưng Thẩm Lạc có thể phát giác từ trên thân nó một cỗ tức giận như có như không.

"Ầm ầm."

Đúng lúc này, một trận điện quang chớp động vang lên, trên lồng giam ngọc trắng bỗng nhiên hiện lên một đạo điện quang màu vàng, như một con trùng trăm chân bò vào bên trong lồng giam, trùng điệp nhắm đánh vào trên thân bộ hài cốt xanh biếc.

Hài cốt như phỉ thuý ngọc thạch bị điện quang đánh trúng, cũng không sụp đổ đứt gãy, chẳng qua là bề mặt hiện ra một vết cháy đen lớn bằng đồng tiền, toàn thân hài cốt run run, phảng phất đau nhức kịch liệt.

Chẳng qua Thẩm Lạc rất nhanh phát hiện, chỗ hài cốt bị lôi điện đánh trúng, vết cháy đen kia đang rút đi lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, chỉ chốc lát sau đã khôi phục nguyên dạng.

Phía trước, Văn Thù Bồ Tát đã đi vào khu vực tia sáng màu vàng chiếu rọi, lông mày hơi nhướng lên.

Theo sát phía sau, Viên Tổ cũng đi vào trong đó.

Nhưng khi thân thể y bị tia sáng màu vàng chiếu trúng, trong nháy mắt y đột nhiên bộc phát ra một tiếng gào thét chấn thiên, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ thống khổ, thân hình té ngã, hai nắm tay trùng điệp nện vào mặt đất.

"Ầm ầm."

Đám người Thẩm Lạc bị biến hóa đột ngột làm giật nảy mình, từng người đứng nguyên tại chỗ, không tiếp tục tiến lên, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Viên Tổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận