Đại Mộng Chủ

Chương 1436: Bỏ mặc rời đi

Mọi người tại đây nhìn thấy một màn này, trong lòng đều rung động không thôi.

Phải biết, Không Độ thiền sư chính là tu sĩ Thái Ất cảnh chân chính, tuy là người xuất gia lòng dạ từ bi, lấy Kim Cương phòng hộ nổi danh, mà không lấy sát lực tăng trưởng, nhưng công kích cũng không phải ai cũng có thể tuỳ tiện ngăn cản.

Trong lúc nhất thời, đám người nhao nhao suy đoán thân phận chân thật của Đào Yêu Yêu kia.

Trong đầu Thẩm Lạc đột nhiên thông suốt, bỗng nhớ lại từng có một bản sách cổ ghi chép kỳ văn Thượng Cổ, ở trong có một thiên cổ văn ghi lại "Đào Yêu Yêu", nói nó là cây đào đầu tiên của thiên địa vạn vật mới sinh, là tiên tổ tất cả cây đào trên thế gian.

Từng có thơ cổ nói, đào yêu yêu, sáng rực kỳ hoa.

Từ xưa đến nay đều lấy gỗ đào là thánh vật trừ tà, Đạo gia càng quan hệ chặt chẽ, lịch đại Thiên Sư sử dụng Trảm Yêu Bảo Kiếm và Ngũ Lôi Lệnh Bài, thậm chí pháp ấn đều dùng gỗ đào chế thành.

Là thứ sinh ra lúc thiên địa mới thành lập, cũng không có gì đặc biệt, nhưng có thể còn sống đến nay, cũng đủ để nói rõ nó bất phàm.

"Ầm."

Lại là một tiếng vang thật lớn, Không Độ thiền sư biến thành Kim Cương lần nữa bị đánh lui, trên thân kim quang thu liễm, thân hình dần dần khôi phục nguyên dạng, dựng thẳng một chưởng nói: "Đào Yêu Yêu thí chủ đạo pháp thông thiên, bần tăng không thể công phá."

"Đa tạ đại sư." Đào Yêu Yêu vẫn như cũ khuôn mặt tươi cười nghênh đón, nói.

"Đào Yêu Yêu, ta thật không muốn động thủ với ngươi . . ." Thanh Liên tiên tử đi lên phía trước, thở dài nói.

"Thanh Liên muội muội, không muốn động thủ thì nói chuyện với ta, chỉ tâm sự, chúng ta cũng đã lâu không gặp." Đào Yêu Yêu cười nói.

"Nói lời vô dụng với nàng làm gì, một người công phá không được, liên thủ là được. Thế nào, Thanh Sư đạo hữu, chúng ta liên thủ, ra chút khí lực, cũng đỡ cho người khác nghĩ chúng ta giở trò quỷ sau lưng." Khôi Ma Vương sờ lên đầu trọc của mình, nhìn về phía Thanh Mao Sư Vương, nói.

Sư Vương suy nghĩ một chút, cũng đi lên phía trước, hiển nhiên cũng đồng ý.

"Thanh Liên muội muội, xem ra ngươi phải đợi chút, ta và bọn hắn đánh xong, lại nói chuyện với ngươi." Đào Yêu Yêu thấy thế, khẽ cười một tiếng, không sợ chút nào nói.

Thanh Mao Sư Vương và Khôi Ma Vương thấy thế, cảm thấy bị khinh thị, trong mắt chớp động hung quang, cũng động mấy phần chân hỏa.

Ngay lúc hai người triển khai tư thế, chuẩn bị làm một vố lớn, Thẩm Lạc đột nhiên lên tiếng: "Dừng tay, không được đánh."

Đám người thấy thế, nhao nhao nhìn lại hắn.

"Này, ranh con chỉ là Chân Tiên kỳ, nơi này còn chưa tới phiên ngươi ra lệnh." Khôi Ma Vương nhíu mày cả giận nói.

"Các ngươi nhìn tình huống xung quanh rồi hẵng nói, thật không thể đánh tiếp." Thẩm Lạc lo lắng nói.

Đám người nghe vậy, vội vàng tra xét xung quanh, nhưng khắp tầm mắt trải rộng vết rách, một mực kéo dài đến thành cung xa xa và trên đại điện, nhìn thấy mà giật mình.

"Chuyện gì xảy ra, cây cối sao chết hết rồi?" Bỗng nhiên, có người chú ý tới, xa xa cây cối vốn xanh biếc, giờ phút này toàn bộ hiện ra màu xám trắng, tất cả đều đã chết héo.

Lúc này, bọn họ mới cẩn thận đánh giá mặt đất, chợt phát hiện cỏ dại cũng chết héo rồi.

"Đào Yêu Yêu, là ngươi. . ." Thanh Liên tiên tử cau mày nói.

"Ha ha, không ngờ người chú ý tới điểm này đầu tiên, lại là ngươi nha. Không sai, rễ cây ta đã đâm vào dưới Trường An thành, bộ rễ cơ hồ trải rộng toàn bộ Trường An, tùy thời có thể rút ra địa mạch lực làm việc cho ta. Ở một mức độ nào đó, có thể nói là ta đứng ở thế bất bại." Ánh mắt Đào Yêu Yêu nhìn về phía Thẩm Lạc, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, cười tủm tỉm nói.

Thẩm Lạc tự nhủ, trách không được nàng vẫn một bộ dạng tư thái nhẹ nhõm không sợ.

"Làm đến bước này, ngươi không sợ sẽ không quay đầu lại được sao?" Lúc này, Lý Tịnh đột nhiên mở miệng hỏi.

"Ta cũng không muốn như vậy, cho nên các ngươi cũng đừng làm ta khó xử, nếu thật sự khiến ta rút khô địa mạch lực toàn bộ Trường An thành, tòa cổ thành ngàn năm này sẽ triệt để phế đi." Đào Yêu Yêu thu liễm dáng tươi cười, nói.

Trong giọng nói của nàng không có ý đe dọa, nhưng ai cũng không nghi ngờ nàng có thể làm ra chuyện như vậy.

Thẩm Lạc chau mày, lại không chú ý tới Tiểu Phu Tử chẳng biết lúc nào đột nhiên đi tới phía sau hắn, truyền âm rỉ tai với hắn vài câu, nghe xong lông mày hắn lập tức giãn ra, khóe mắt còn nhiều thêm một vòng vui mừng.

Chỉ là rất nhanh, hắn lại khôi phục vẻ u sầu, tiến lên nói với Đào Yêu Yêu:

"Tiền bối, có phải người kia chỉ nhờ ngươi khống chế tu sĩ đại năng ở đây, không yêu cầu ngươi hạn chế những người như chúng ta rời đi?"

Đào Yêu Yêu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: "Tựa như không có."

"Đã vậy, có thể tha cho chúng ta rời đi không, trong thành cứu trợ bách tính bình thường, dù sao bọn họ cũng vô tội." Thẩm Lạc nói.

Đào Yêu Yêu nghe vậy, có chút chần chừ.

"Tiền bối, ngài sống lâu ngoài Trường An thành, những bách tính phổ thông này mỗi năm đi chơi xuân, đều đi tới vạn mẫu rừng đào của ngài mua rượu thưởng xuân, trong bọn họ có lẽ còn có không ít người, từng tự tay tiếp nhận rượu trong tay ngài, ngài cũng không đành lòng để bọn hắn bị tai họa chứ?" Thẩm Lạc thành khẩn nói.

Đào Yêu Yêu nghe xong, trong mắt cũng hiện lên vẻ không đành lòng, chợt nói: "Tốt, tu sĩ dưới Thái Ất có thể tự động rời đi, ta sẽ không ngăn cản."

Nói xong, nàng tiện tay vung lên, trên vụ tường màu hồng ở quảng trường phía tây chậm rãi hiện ra một thông đạo cổng vòm.

"Đa tạ." Thẩm Lạc chắp tay với nàng, cũng không quay đầu lại bay thẳng vào cổng hình vòm.

Hồ Bất Quy thấy thế, cáo từ Băng Băng tiên tử một tiếng, cũng đi theo xông ra ngoài.

Theo sát phía sau, tu sĩ trên quảng trường dưới sự bất mãn của đám Thái Ất cảnh, đều nhao nhao xông ra ngoài theo.

Tiểu hồ ly Mê Tô bị đủ loại biến cố vừa rồi, kinh ngạc đến tựa như nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần, nên bị hai trưởng bối dắt lấy rời đi.

Đợi đám người rời đi, trên quảng trường trống trải, Đào Yêu Yêu lập tức phong bế lại cổng vừa mới mở ra.

Thẩm Lạc vừa rời Đại Đường quan phủ, mới đến ngoài cửa quan phủ đã bị cảnh tượng trước mắt làm khiếp sợ.

Chỉ trên đường chính bên ngoài quan phủ, một vết nứt to lớn kéo dài hơn trăm trượng, rộng chừng hơn một trượng, chỗ vết nứt trải rộng ô huyết màu đen cùng vết tích đốt cháy khét, còn có thể nhìn thấy không ít sinh vật kỳ dị co lại như túi da.

Hắn cẩn thận quan sát, bỗng nghe sau lưng truyền đến thanh âm: "Đó là tà ma sau khi chết, ma huyết tiêu tán, túi da khô cạn hình thành thi nang."

Thẩm Lạc quay đầu nhìn lại, thấy người tới là Hồ Bất Quy, nhưng không trả lời.

"Vì ta là đệ tử Bàn Tơ động, mà Thẩm Huynh có địch ý với ta?" Hồ Bất Quy hỏi.

"Địch ý thì chưa nói đến, chỉ là trong lúc nhất thời hơi khó mà tiếp nhận." Thẩm Lạc không nhìn gã, nói.

"Hiện tại ta muốn nói là động chủ chúng ta kỳ thật không biết rõ tình hình, đều là Hoa trưởng lão khư khư cố chấp, Thẩm huynh có tin không?" Hồ Bất Quy có chút hổ thẹn nói.

"Ta tin hay không không trọng yếu, hiện tại cũng không phải lúc nói chuyện này." Thẩm Lạc nói.

Tiếng nói của hắn vừa dứt, nơi xa lại có một trận tiếng la giết truyền đến.

Còn không đợi hắn khởi hành, Hồ Bất Quy bên cạnh đã nhảy lên một cái, thân hình bay lên, đuổi tới bên kia.

Chỉ bất quá, đợi đến lúc Hồ Bất Quy chạy đến, mới ngạc nhiên phát hiện, Thẩm Lạc vậy mà không cùng tới.

Gã thở dài, nhìn phía trước có một tên thanh niên mang phục sức đệ tử Đại Đường quan phủ, bị một đầu Lục Ma thú hình như lang khuyển đặt ở dưới thân, lúc này thân hình gã lóe lên, xông tới ma thú kia.

Lúc tới gần, trong cặp mắt gã đột nhiên sáng lên một vòng quang mang màu hồng, như có dị quang chớp động.

Trong hai mắt ma thú kia cũng hiện lên một vòng dị quang tương ứng, ánh mắt lập tức trở nên ngốc trệ, lợi trảo vung tới cũng biến thành cứng ngắc ở giữa không trung.

Ngay sau đó, ba đạo hàn mang từ trên thân nó hiện lên, trên thân ma thú kia toé lên huyết quang, lập tức bị chém thành bốn khúc.

Cho đến khi chết đi, quang mang kỳ lạ trong mắt nó mới biến mất không thấy gì nữa.

Trên thi thể ma thú lập tức bốc lên từng luồng từng luồng khói trắng, một thân ma huyết trong khoảnh khắc bốc hơi sạch sẽ, rất nhanh chỉ còn lại thi nang bị tàn phá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận