Đại Mộng Chủ

Chương 1794: Thoát ly Luyện Ngục Hải

Đối mặt dày đặc công kích đánh tới, Bát Thiên Loạn Bổng của Thẩm Lạc cũng không chút khách khí, tầng tầng lớp lớp bổng ảnh bay múa đánh tan toàn bộ công kích, chẳng qua kể từ đó, hành động của hắn khó tránh khỏi bị trở ngại, muốn thoát thân cũng trở thành hi vọng xa vời.

Đúng lúc này, một xúc tu cự đại bỗng nhiên phóng ngang qua Thẩm Lạc, giác hút to lớn gắt gao bám vào bảo thuyền, nương theo một cỗ cự lực, cứng rắn kéo bảo thuyền vừa mới bay lên không trung xuống.

Bảo thuyền lắc lư kịch liệt, ầm ầm rơi xuống đất.

Bụi mù nổi lên bốn phía, đuôi thuyền thân thuyền bị nứt nhiều nơi, mấy chục mai Thủy Hỏa Minh Đan rơi xuống, cấm chế bao phủ bảo hộ bên ngoài thuyền, cũng theo đó bị phá mở một lỗ hổng khổng lồ, không cách nào khôi phục như lúc ban đầu.

"Nghiệt súc, muốn chết!" Ngao Khâm giận dữ, tay cầm Hoàng Kim Việt Phủ ném mạnh hướng bát túc hải yêu.

Hoàng Kim Việt Phủ đại tác quang mang, cực tốc xoay tròn trên không trung, hóa thành một vòng tròn sắc bén vô song, bay thẳng đến bát túc hải yêu.

Thẩm Lạc thấy thế, chỉ có thể thu thế, lướt ngang đứng phía trước bát túc hải yêu, vung bổng đánh đến Hoàng Kim Việt Phủ.

"Keng"

Một âm thanh kim loại giao kích vang lên, Hoàng Kim Việt Phủ theo đó bị đánh bay trở về.

Nhưng lúc này, bên trên đỉnh đầu, nham thạch cùng dung nham"Ầm ầm" rơi xuống, không cách nào có thể ngăn cản.

Bên hông Thẩm Lạc bỗng nhiên bị xiết chặt, đã bị một xúc tu quấn quanh, kéo hắn bay thẳng lên bên trên.

Ngay lúc sắp bị dung nham bao phủ, thân thể của hắn đã được xúc tu của bát túc hải yêu triệt để bao phủ, tầm mắt chợt lâm vào bóng tối.

Ước chừng qua mấy chục hơi thở, nương theo một trận nhiệt độ cực nóng khó chịu, rốt cuộc hắn đã có thể nhìn thấy một chút ánh sáng, xúc tu to lớn bao quanh hắn cũng dần dần thu hồi.

Sau khi Thẩm Lạc ổn định thân hình, mới phát hiện chính mình đã về đến Luyện Ngục Hải, nên vội vàng thi triển Tị Thủy Quyết, bảo hộ chính mình…

Lúc này, nhiệt độ của Luyện Ngục Hải nóng hơn ban đầu nhiều, ánh mắt Thẩm Lạc quét qua, mới phát hiện phía trước không xa, bát túc hải yêu toàn thân biến thành màu xám trắng, khắp nơi trên thân thể bị bao phủ bởi những bong bóng phỏng to lớn vàng như nến, gã đã hôn mê nhìn thê thảm vô cùng.

Thẩm Lạc đang cẩn thận xem xét thương thế của gã, đáy biển bên dưới bỗng nhiên truyền đến âm thanh bạo liệt ngột ngạt, một đạo dung nham từ đáy biển phun trào, cuồn cuộn vọt tới.

Hắn đành phải một chưởng nâng bát túc hải yêu lên, vòng tay ôm ấu đồng Thủy Thực Tộc, sau đó thi triển thủy pháp, nhìn như một đầu Thủy Long cực tốc lao lên mặt biển.

Dung nham theo đuổi không bỏ, Thẩm Lạc cũng chỉ có thể chạy trốn không ngừng.

Chẳng qua hiện tại bát túc hải yêu đang trong hình thái bản thể, thực sự quá khổng lồ cồng kềnh, dù Thẩm Lạc đã dùng hết toàn lực, tốc độ cuối cùng có phần không kịp, sắp bị dung nham đuổi kịp.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một đám bóng đen từ đằng xa lao đến, tập kết chắn sau lưng Thẩm Lạc, ngăn cản dòng dung nham.

Thẩm Lạc quay đầu nhìn, phát hiện những bóng đen kia chính tộc nhân Thủy Thực Tộc.

Bọn họ từ trong tay Thẩm Lạc đón lấy bát túc hải yêu cùng ấu đồng, hộ tống bọn hắn một đường thoát thân, cho đến khi trồi lên mặt biển.

… …

Thẩm Lạc rốt cuộc đã quay về mặt biển, còn không kịp cao hứng, thì chấn kinh phát hiện, thập đảo xung quanh, thời khắc này lại có chín đảo biến mất vô tung vô ảnh, chỉ còn lại Bạng Nhất Đảo lớn nhất kia và một phần nhỏ đảo sơn lộ bên ngoài mặt biển.

Mà trên không trung hải vực Đại Hà, còn có sương mù nồng đậm, đang từ mặt biển bay lên.

Thẩm Lạc bước lên bến bờ Bạng Nhất Đảo, tộc nhân Thủy Thực Tộc đồng loạt tiến đến vây quanh hắn.

Ấu đồng Thủy Thực Tộc kia khoa tay múa chân một trận, dùng ngôn ngữ của dòng tộc trao đổi, nhìn đến nửa ngày Thẩm Lạc rốt cuộc minh bạch, ấu đồng đang nói chuyện mình giải cứu bọn họ.

Thủ lĩnh Thủy Thực Tộc sủng nịch vuốt đầu ấu đồng, hai tay ôm nó vào ngực, trịnh trọng cúi người trước Thẩm Lạc, tộc nhân còn lại cũng đồng loạt làm theo như thế.

Bởi thân thể bọn họ cứng ngắc, nên chỉ có thể nhìn như gật đầu, tư thế kia càng giống đang lắc lư trong nước.

"Cám ơn ngươi, Nhân tộc." Thủ lĩnh Thủy Thực Tộc mở miệng, nói nhân ngôn.

"Không cần như thế, ta vốn có ước định với đứa bé kia." Thẩm Lạc chỉ ấu đồng Thủy Thực Tộc kia, nói.

Tộc nhân phía sau vội tiến lên, giao một đống lớn Thủy Hỏa Minh Đan cho Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc cũng không khách khí, thu tất cả vào.

"Hắn không sao chứ?" Thẩm Lạc nhìn về phía bát túc hải yêu, hỏi.

"Chẳng qua bị vết thương ngoài da thôi, vấn đề không quá lớn, chúng ta sẽ chiếu cố hắn." Thủ lĩnh Thủy Thực Tộc nói.

"Hoả mạch bộc phát, chỉ sợ gia viên của các ngươi đã bị phá hủy, các ngươi có suy tính như thế nào? Đã đắc tội Nam Hải Long Cung, bọn chúng đồng dạng sẽ không từ bỏ ý đồ." Thẩm Lạc nói.

Tộc nhân Thủy Thực Tộc nghe vậy, thần sắc hơi ảm đạm.

Nói đến, sự kiện lần này bọn họ mới là kẻ bị hại, kết quả không nhà để về cũng là bọn họ.

"Thủy Thực Tộc chúng ta đời đời sống gần hoả mạch, bây giờ Viêm Toại Hỏa mạch đã hủy, gia viên còn hay không, cũng phải di chuyển đến nơi khác rồi." Thủ lĩnh Thủy Thực tộc nói.

"Nếu như vậy, ta có một chỗ đề cử các ngươi." Thẩm Lạc trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói.

"Xin lắng tai nghe?" Thủ lĩnh Thủy Thực tộc hỏi.

"Thuỷ vực Đông Hải có Chúc Dung Bồn Địa, một bồn địa mang danh tuyệt vực của Đông Hải, dung nham núi lửa trải rộng, nhiệt độ vô cùng nóng, mặc dù bên trong có không ít hung thú hỏa diễm chiếm cứ, nhưng các ngươi vẫn có thể sinh tồn." Thẩm Lạc nói.

"Một bồn địa thật không tồi." Ánh mắt thủ lĩnh Thủy Thực tộc lộ vẻ mừng rỡ, nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, lúc này lấy ra một phần hải đồ, đánh dấu rõ ràng phương vị Chúc Dung Bồn Địa, giao cho thủ lĩnh Thủy Thực Tộc.

"Nơi này có chút đan dược khôi phục thương thế, các hạ thay ta chuyển giao cho hắn." Thẩm Lạc lấy một bình sứ bạch ngọc đưa cho thủ lĩnh Thủy Thực Tộc, mở miệng nói.

Thủ lĩnh Thủy Thực tộc nhận lấy, song phương nói lời cảm tạ, cũng không nói thêm mà tất cả tự rời đi.

Thẩm Lạc thấy thập đảo đã huỷ, cũng không cho Chu Mãng Thất biết, trực tiếp ngự phong bay lên, tính toán dẫn gã trở về Phổ Đà Sơn.

Chờ hắn phi độn lên không trung, mới phát hiện toàn bộ biển khơi, đều bị sương cùng bụi mù nồng nặc che đậy, đã hoàn toàn nhìn không rõ tình trạng bên trong rồi.

Thân hình hắn chuyển một cái, đang muốn ngự kiếm trở về Phổ Đà Sơn, thì chợt thấy hai đạo độn quang đang bay đến.

"Thẩm Lạc…"

Từ xa truyền đến thanh âm, một đạo độn quang dẫn đầu bay đến, không ngờ chính Hắc Hùng Tinh.

Trong độn quang phía sau, hiển hiện thân ảnh làm Thẩm Lạc có chút ngoài ý muốn, thân ảnh kia lại chính Vũ Lân tiên tử.

"Các ngươi sao lại tới đây?" Thẩm Lạc kinh ngạc hỏi.

"Thẩm huynh, nơi đây xảy ra chuyện gì? Sao cư dân trên thập đảo đồng loạt chạy đi, nói đảo bị chìm?" Hắc Hùng Tinh nhìn cuồn cuộn sương mù phía dưới, cau mày hỏi.

Vũ Lân tiên tử ở một bên cũng nghi hoặc.

"Việc này… Nói thì dài dòng, chúng ta vẫn trước rời khỏi nơi này, trên đường lại nói tỉ mỉ." Thẩm Lạc nói.

"Được." Hắc Hùng Tinh cùng Vũ Lân tiên tử liếc nhau, gật đầu nói.

Ba người lần nữa hóa thành cầu vồng, bay về phương hướng Phổ Đà Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận