Đại Mộng Chủ

Chương 1138: Diệt ma

Trong chớp mắt, Thẩm Lạc và ma vật kia đã đấu hơn trăm hiệp, Bát Thiên Loạn Bổng của Thẩm Lạc lần nào cũng chưa kịp ngưng tụ ra đủ số lượng côn ảnh, đã bị ma vật chém cho thất linh bát lạc, không cách nào hợp côn một kích trọng thương ma vật.

Lúc này, song đao trên tay ma vật đột nhiên chia hai bên trái phải, giao thoa chém ngang ra, đánh tan tất cả côn ảnh trước người Thẩm Lạc.

Thân hình nó vội xông tới, trong nháy mắt đi tới trước người Thẩm Lạc, hai tay hóa thành loan đao từ giữa không trung chém vụt xuống.

Thần sắc Thẩm Lạc đột biến, vội vàng hoành côn đón đỡ.

"Bang."

Một tiếng duệ vang truyền đến, song đao trùng điệp đánh lên Huyền Hoàng Nhất Khí Côn.

Thẩm Lạc từ giữa không trung bị đánh rơi xuống, hai tay nắm chặt trường côn, thân thể bị ép tại chỗ không cách nào động đậy.

Ma vật thấy thế, nhếch miệng cười "Khanh khách", hai tai dài rủ xuống vai giống như trường xà sống lại, uốn lượn dài ra, thuận theo hai tay Thẩm Lạc quấn quanh lên, thẳng đến mặt của hắn.

Lúc hai tai dài mò gần đến mũi miệng của hắn, Thẩm Lạc đột nhiên xoay người, cúi đầu xuống.

Phía sau hắn, một đạo kiếm quang đỏ ngầu bắn thẳng ra, tốc độ cực nhanh bắn thẳng đến mi tâm ma vật.

Hai mắt ma vật co rụt lại, hiển nhiên cũng không đoán được một kích này.

Đối mặt Thuần Dương phi kiếm bay thẳng đến, nó lại không quá bối rối, trong miệng rộng toét ra, đột nhiên bắn ra một cái lưỡi dài giống như thằn lằn, trong nháy mắt bao lấy phi kiếm.

Trên Thuần Dương phi kiếm tăng vọt hồng quang, Hồng Liên Nghiệp Hỏa trong nháy mắt dâng lên, muốn lan tràn ra.

Lưỡi dài kia lại không chịu buông ra, ngược lại cuốn một cái, bao Thuần Dương phi kiếm lại.

Lúc này Thẩm Lạc mới chú ý tới, phía dưới lưỡi dài này thình lình có một đạo phù văn xích hồng, chính là đạo phù văn trên mặt đất lúc trước.

Vành tai cuốn lấy hai tay Thẩm Lạc kéo dài lên, vòng qua miệng mũi, đâm thẳng đến hai lỗ tai của hắn.

Nếu là hai mắt, Thẩm Lạc còn có thể nhắm mắt để ngăn cản một hai, nhưng hai tai thì hắn lại không có biện pháp gì.

Lúc hai nhục thùy kia sắp đâm vào tai Thẩm Lạc, động tác ma vật đột nhiên cứng đờ.

Một thanh Trảm Ma Tàn Kiếm, từ trong đan điền Thẩm Lạc đâm xuyên ra, đâm thẳng vào bụng dưới ma vật.

Tiếp theo một cái chớp mắt, thuần dương lực trong Trảm Ma Tàn Kiếm như một vầng bạch nhật phát sáng trong bụng nó.

Từng đạo Thuần Dương lực hóa thành vô số tia sáng bắn ra bốn phía, điên cuồng quấy trong bụng của nó, khiến cho bụng dưới nó bắt đầu nhanh chóng bành trướng, rất nhanh phồng lên như hoài thai mười tháng.

"Bành."

Theo một tiếng bạo hưởng, bụng dưới ma vật nổ bể ra, đại lượng ma khí trào ra ngoài, dần dần tiêu tán.

Thẩm Lạc thấy thế đại hỉ, trên thân bắt đầu tỏa ra ánh sáng, ý đồ giãy giũa thoát khốn.

Nhưng loại vui sướng này không duy trì quá lâu, liền bị một màn trước mắt làm hắn sợ ngây người.

Chỉ thấy trong đầu ma vật có một đạo hồng quang xông đến phần bụng, "Ầm" một tiếng, đánh cho Trảm Ma Tàn Kiếm bay ra ngoài cơ thể nó.

Ngay sau đó, bụng của nó bắt đầu tự lấp đầy, rất nhanh khôi phục nguyên trạng.

Rất hiển nhiên, chỗ yếu hại ma vật này không phải ở vị trí đan điền.

Thẩm Lạc thấy vậy, Hoàng Đình Kinh thể nội thôi động đến cực hạn, Long Tượng lực bắt đầu bắn ra.

Ma vật lúc trước một mực áp chế Thẩm Lạc, không ngờ trên người hắn còn có lực lượng cường đại như thế, bị kim quang toàn thân Thẩm Lạc xông lên, đúng là giam cầm không nổi, bị hắn tránh thoát.

Thẩm Lạc xoay người nhảy xuống, đưa tay triệu hồi Trảm Ma Tàn Kiếm, một lần nữa thu hồi vào đan điền.

Ma vật kia thấy thế, lưỡi dài lại cuốn một cái, nuốt Thuần Dương phi kiếm vào trong bụng.

"A, ngươi cũng dám ăn nó?" Thẩm Lạc thấy thế, không những không giận mà còn cười.

Nói xong, tâm niệm hắn khẽ động, trong miệng ma vật lập tức có hỏa diễm xích hồng bốc cháy lên.

Ma vật gào lên thê thảm, vội vàng há miệng phun một cái, phun Thuần Dương phi kiếm và cả đoàn Hồng Liên Nghiệp Hỏa ra ngoài.

Thẩm Lạc vung tay lên, triệu hồi Thuần Dương phi kiếm về bên cạnh, nhìn lại hướng ma vật mở ra miệng to như chậu máu kia, chỉ thấy bên trong vẫn còn mảng lớn vết tích bị Nghiệp Hỏa đốt bỏng.

Trong lòng của hắn khẽ động, lập tức đã định chủ ý.

Ma vật nôn sạch sẽ Nghiệp Hỏa trong miệng ra, lúc này giống như bị đốt lên lửa giận, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn.

Nó bước nhanh đuổi theo Thẩm Lạc, trong hai mắt tràn ngập huyết sắc, phía sau lưng đột nhiên mọc lên một cái bao lớn đỏ sậm hình dạng cực bất quy tắc.

Trong lòng Thẩm Lạc cảnh giác, không tùy tiện nghênh đón, mà lui về phía sau kéo dài khoảng cách với nó.

Kết quả, hắn vừa mới lùi lại, tốc độ ma vật kia đột nhiên tăng nhanh, trong nháy mắt đuổi đến cách Thẩm Lạc mấy trượng.

Bao lớn đỏ sậm sau lưng nó đột nhiên vỡ ra, một cái đầu lâu dữ tợn với cổ thật dài từ bên trong nhô ra, há miệng phun một cái về phía Thẩm Lạc.

"Vèo."

Một đạo huyết tiễn màu đỏ lớn bằng cánh tay từ đó bắn ra, mặt ngoài bốc lên từng sợi khói trắng ăn mòn, thẳng đến mặt Thẩm Lạc.

Huyết tiễn bay với tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã đến trước mắt Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc thấy thế, ánh mắt ngưng tụ, chuyển từ tránh lui thành xông tới.

Cùng lúc đó, Thanh Linh Mộc Ấn nở rộ hào quang, hiện lên trước người Thẩm Lạc.

"Ầm" một tiếng nổ vang!

Huyết tiễn đánh lên trên Thanh Linh Mộc Ấn, lập tức nổ bể ra.

Vô số giọt máu như mưa rơi hắt vẫy ra, che phủ Thẩm Lạc và phía trước hắn vào.

Lúc Thẩm Lạc không thể tránh thoát, sắp bị huyết vũ xối trúng, trên Thanh Linh Mộc Ấn đột nhiên quang mang đại tác, một bóng Thần Thụ đột nhiên mở ra, toả ra một mảnh lục quang nhu hoà, bao tất cả huyết vũ lại, thu vào.

Bởi vì lúc trước Thẩm Lạc tiến giai, mộc ấn này cũng hấp thu đại lượng tinh nguyên Thần Thụ, sức phòng ngự cũng đại thịnh.

Vốn chỉ có thể ngăn cản một lần Chân Tiên công kích, bây giờ đã có thể tiếp nhận hai lần.

Thẩm Lạc dễ như trở bàn tay xuyên qua, trường côn trên tay lắc một cái, vô số côn ảnh hắt vẫy ra, bao phủ ma vật tại trung tâm.

Ma vật tung một kích không trúng, đầu lâu phía sau duỗi ra trực tiếp mở ra miệng to như chậu máu, như mãng xà mổ tới, cắn tới Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc thấy thế, trường côn trong tay bỗng nhiên chuyển động, tất cả côn ảnh bắt đầu nhanh chóng co vào, trong chớp mắt miệng máu ma vật cắn xuống, một lần nữa hợp lại làm một, bộc phát ra một cỗ khí thế cường đại không gì sánh được, giáng xuống.

"Ầm."

Một tiếng trầm muộn vang lên.

Đầu ma vật kia như dưa hấu chín muồi nổ bể ra, bên trong vậy mà có đại lượng vết máu bắn ra.

Lần này khoảng cách thực sự quá gần, Thẩm Lạc căn bản không kịp tránh né.

Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hai bóng người từ tả hữu bay vụt tới, vừa vặn ngăn trước người hắn.

Hai thân ảnh kia không phải vật gì khác, chính là hai bộ khôi lỗi một lôi một hỏa kia.

Đại lượng giọt máu bắn tung tóe trên người chúng, lập tức bốc lên từng cỗ khói trắng nồng đậm, hai bộ khôi lỗi đúng là không thể chèo chống qua thời gian ba cái hô hấp, đã bị hòa tan nghiêm trọng, từ giữa không trung rớt xuống.

Thẩm Lạc thất kinh, động tác trên tay lại không chậm, Huyền Hoàng Nhất Khí Côn đã đâm thẳng xuống, như thương mâu đính sau lưng ma vật, từ giữa không trung đánh nó rơi xuống.

Lúc ma vật rơi xuống đất, hai tai dài lần nữa tăng vọt bắn ra, tốc độ so với lúc trước còn nhanh hơn mấy phần.

Thẩm Lạc không kịp né tránh bị ma vật cuốn lấy mắt cá chân, bỗng nhiên kéo một cái, rơi xuống sau lưng ma vật.

Nhưng vào lúc này, một màn quỷ dị xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận