Đại Mộng Chủ

Chương 1526: Man thiên quá hải

"Chủ nhân nhà ta chỉ là tới lấy thứ thuộc về ngài, các ngươi vì sao nhất định phải cản ngài ấy?" Hậu Sơn nhìn về phía Thẩm Lạc và Vô Danh trưởng lão, khẽ thở dài một tiếng, hỏi.

"Cửa vào ở nơi đó, một hồi có cơ hội, hãy vào trong lỗ tai này." Vô Danh trưởng lão không trả lời, đưa tay chỉ chỉ tai phải của cự nhân, truyền âm nói.

Thẩm Lạc im lặng nhẹ gật đầu.

"Đi." Vô Danh trưởng lão quát khẽ một tiếng, thân hình lướt thẳng lên.

Trong nháy mắt bay lên, quanh thân y tựa như bao phủ một tầng quang trạch mê huyễn, lóng lánh làm quang ngấn hư không xung quanh phát sinh lệch đi, khiến thân hình y trở nên mê huyễn.

Hậu Sơn thấy thế, cười "Hắc hắc" một tiếng, thân hình nhảy lên, từ trên trụ lớn Xích Man Nhi nhảy vọt xuống, đưa tay lấy ra một quạt lụa thêu thùa hàn mai tinh xảo.

Gã hành động nhẹ nhàng tựa như nữ tử, hai ngón tay nắm cán quạt, đột nhiên vung lên hư không trước người.

Mặt ngoài hàn mai trên quạt tròn đại phóng tử mang, từ đó dâng trào ra từng luồng từng luồng sương mù nồng đậm, che đậy mảng lớn hư không phía trước, cũng che khuất thân hình Vô Danh trưởng lão đã chui vào trong hư quang.

Tiếp theo một cái chớp mắt, rõ ràng không thấy bất luận minh hỏa gì, trong sương mù màu tím bộc phát ra nhiệt độ cao kịch liệt.

Một trận thanh âm "Ken két" vỡ vụn liên tiếp vang lên, thân ảnh Vô Danh trưởng lão từ trong sương mù màu tím bay ngược ra, quần áo trên người xuất hiện nhiều lỗ thủng bị đốt cháy, bốc lên trận trận sương mù.

Thẩm Lạc nhíu mày, mơ hồ nhìn ra điểm môn đạo.

Sương mù màu tím kia hơi giống với khói đặc lúc núi lửa phun trào, bên trong hỗn tạp tro tàn nhiệt độ cao, thậm chí còn ẩn chứa dung nham hoả độc có thể phá hủy phổi.

Hậu Sơn thấy Vô Danh trưởng lão thoát thân ra, tay lại vung quạt tròn lên, sương mù màu tím tràn ngập ra lập tức ngưng tụ thành một đầu cự mãng, bổ nhào tới y.

"Tiền bối, người này giao cho ta." Lúc này, Nhiếp Thải Châu quát lớn.

Thân hình nàng lóe lên, ngăn trước Vô Danh trưởng lão, bình tĩnh vung tay lên, bên hông buộc lấy một đầu băng rua màu thủy lam sóng biếc như linh xà bay ra, nhào tới cự mãng màu tím.

Băng rua sóng biếc bay ra hơn một trượng, mặt ngoài chớp động lam quang, một tầng hơi nước nồng đậm không gì sánh được từ đó mờ mịt bay ra, phảng phất trong nháy mắt hóa thành một phương thuỷ vực xanh lam, nghênh đón tiếp.

Cự mãng màu tím mở lớn miệng máu, trong khoang miệng có thể thấy được một đầu thông đạo dung nham, một cỗ thổ tức nóng rực đầy trời phun ra ngoài, va chạm với hơi nước sóng biếc do băng rua phát tán ra, lập tức dâng lên một mảnh hơi nước nồng đậm.

"Nhiếp cô nương, giao cho ngươi." Vô Danh trưởng lão phi thân lên, xông thẳng lên cửa vào chỗ tai cự nhân.

Nhưng y vừa mới khẽ động, trên đỉnh đầu bỗng có một mảnh bóng râm bao phủ xuống.

"Chủ nhân đã lệnh, nhất định không thể để ngươi đi qua." Xích Man Nhi mở miệng quát, trong thanh âm thô kệch nghe có vẻ hơi ngốc trệ.

Yển văn trên trụ lớn màu vàng đất sáng rõ, tản ra vầng sáng màu vàng đất ép tới hư không bốn phía vặn vẹo, đập xuống Vô Danh trưởng lão, càng dốc hết sức.

Vô Danh trưởng lão nâng tay phải lên, trên tay mang theo bao tay vàng nhạt tỏa ra ánh sáng, từng đạo yển văn màu bạc sáng lên, trong lòng bàn tay lập tức ngưng tụ lại một chùm sáng màu vàng.

Ngay lúc bàn tay y chạm đến trụ lớn, trong nháy mắt chùm sáng màu vàng kia nổ bể ra, bộc phát ra một cỗ lực lượng khổng lồ kinh người, lúc này đánh cho trụ lớn màu vàng đất bay ngược trở về.

Vô Danh trưởng lão thấy thế, thân hình nhảy lên, đi thẳng tới cạnh lỗ tai cự đại của Kình Thiên Giới.

Ngay lúc y muốn một đầu chui vào, tiếng Xích Man Nhi rống giận từ bên cạnh truyền đến, một nguồn lực lượng nặng hề hơn trước quét ngang tới.

Lúc này, phía trên hai người, bỗng nhiên có một vệt kim quang sáng lên, một cây trường côn màu vàng cuốn theo thiên uy huy hoàng từ bên trên đập mạnh xuống, trước khi trụ lớn đánh trúng Vô Danh trưởng lão đã bị nện như điên tại đó.

Trụ lớn bị cự lực tập kích, lập tức trầm xuống phía dưới, chỉ có một chút dư ba quét trúng Vô Danh trưởng lão, thân trụ lại không thể dính vào y mảy may.

"Tiền bối, ngài đi vào trước, để ta ngăn hắn lại." Thẩm Lạc cao giọng quát.

"Đa tạ." Vô Danh trưởng lão nói lời cảm tạ một tiếng, thân hình thoắt một cái, vọt vào cửa.

Xích Man Nhi thấy thế, lập tức giận tím mặt, gầm thét lên: "Chủ nhân phân phó, không thể để cho hắn đi vào, nhất định không được. . ."

Nói xong, gã vọt mạnh qua chỗ cửa.

Thẩm Lạc thấy thế, Huyền Hoàng Nhất Khí Côn vung vẩy, một côn quét ngang tới, bức gã lui trở về.

"Đối thủ của ngươi là ta, đừng hòng đi vào quấy rối." Thẩm Lạc cười nói.

"Ngươi dám cản ta, ta giết ngươi!"

Hai mắt Xích Man Nhi phiếm hồng, khí tức trên thân tăng vọt, trong nháy mắt đã tới gần Chân Tiên hậu kỳ.

Chỉ thấy hai tay gã nắm trụ lớn, trên cán trụ lớn có nhiều phù văn bỗng sáng lên, vậy mà dần dần hiện ra một tầng khí huyết hồng, trên cán tán phát ba động uy áp cũng càng thêm mãnh liệt.

Ngay lúc gã sắp phóng tới Thẩm Lạc, trong lỗ tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng oanh minh.

Ngay sau đó, một bóng người từ bên trong bỗng nhiên bay ra.

Thẩm Lạc định thần nhìn lại, phát hiện đúng là Vô Danh trưởng lão với toàn thân quấn quanh tử diễm bị đánh bay ra.

"Hai người các ngươi đúng là phế vật, ngay cả một người cũng không ngăn được? Chủ nhân đang lúc mấu chốt phá trận, nếu bị quấy nhiễu, các ngươi lấy cái chết tạ tội đi." Một giọng nữ tử thanh thúy từ bên trong truyền ra, tức giận khó nén.

Xích Man Nhi thấy Vô Danh trưởng lão bị đánh bay ra, lập tức đại hỉ.

"Lần này ngươi chạy không thoát." Gã cười "Hắc hắc", buông tha Thẩm Lạc, nhào đến Vô Danh trưởng lão.

Gia hỏa này tựa hồ nhận lệnh phải ngăn cản Vô Danh trưởng lão, cho nên cứ cứng nhắc tập trung vào y.

"Thẩm đạo hữu, bọn hắn biết ta tinh thông yển thuật, lo lắng ta có biện pháp ngăn cản Xa Thanh Thiên khống chế Kình Thiên Giới, cho nên mới liều mạng ngăn cản ta. Trên thực tế, ta biết tu vi yển thuật của ngươi không yếu, tình huống khẩn cấp, không bằng để ta hấp dẫn hai tên này công kích, để ngươi và Nhiếp cô nương thay ta đi vào, ngăn cản Xa Thanh Thiên?" Vô Danh trưởng lão cũng phát hiện điểm này, lúc này truyền âm cho Thẩm Lạc.

"Được." Thẩm Lạc do dự một chút vẫn đáp ứng.

"Cẩn thận một chút, Thanh Hồ kia canh giữ ở trong cửa vào, chớ bị nàng đánh lén." Vô Danh trưởng lão né tránh Xích Man Nhi truy kích, đi tới cạnh Thẩm Lạc, lặng lẽ đưa lệnh bài trưởng lão của mình cho hắn.

Thẩm Lạc không nói gì, chỉ im lặng nhẹ gật đầu.

Một bên khác, Nhiếp Thải Châu cũng được Thẩm Lạc truyền âm, không định dây dưa cùng Hậu Sơn.

"Điện Thương Hải." Nàng âm thầm vận chuyển Tự Tại Tâm Pháp, quát nhẹ một tiếng.

Thần thông Phổ Đà sơn này, phối hợp với băng rua sóng biếc, lập tức bộc phát ra uy năng kinh người, hơi nước tràn ngập bốn phía trong nháy mắt đông kết thành băng, bao khỏa cự mãng màu tím vào trong đó, biến nó thành một tòa băng điêu.

Mà theo băng rua sóng biếc từ trong băng vụ xuyên thẳng qua, tất cả băng tinh trong nháy mắt nổ tung, cự mãng màu tím bên trong cũng băng tán theo, hóa thành vô số tinh phấn, phiêu tán bốn phía.

Quạt lụa hàn mai trên tay Hậu Sơn cũng "Xùy" một tiếng, vỡ ra.

Gã hơi nhướng mày, đang muốn tiến lên, bỗng nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu truyền đến một cỗ cảm giác áp bách mãnh liệt, vội ngửa đầu nhìn lên, liền thấy Vô Danh trưởng lão đang giơ cao cánh tay phải, trong lòng bàn tay ngưng tụ một chùm sáng màu vàng to như quả dưa hấu.

"Thẩm đạo hữu, Nhiếp cô nương, ngay lúc này." Vô Danh trưởng lão quát lớn một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận