Đại Mộng Chủ

Chương 1206: Phản bội chạy trốn

"Người ta tìm là hổ đầu quái, tên là Phủ Đông Lai." Thẩm Lạc cũng lười nói nhảm với gã, nói thẳng.

Vừa nghe ba chữ "Phủ Đông Lai", thần sắc mấy tên yêu vật lập tức xảy ra biến hóa.

"Ha ha, sao không nói sớm, nguyên lai là tìm Phủ Đông Lai, dễ nói, dễ nói, chúng ta dẫn ngươi đi." Yêu vật mũi đen lập tức đổi qua một khuôn mặt tươi cười.

Thẩm Lạc thấy thế, thần sắc trên mặt không đổi, nhưng trong lòng hiện lên một tia dị dạng.

Phản ứng của mấy yêu vật này rất không bình thường, trực giác nói với chính mình, hơn phân nửa Phủ Đông Lai đã xảy ra chuyện.

"Vậy làm phiền mấy vị đi trước dẫn đường." Trong lòng Thẩm Lạc chuyển động, chắp tay với mấy tên yêu vật nói cám ơn.

Ánh mắt yêu vật mũi đen chớp động mấy lần, mấy yêu vật còn lại lập tức hiểu ý, nhường ra bên cạnh một lối đi.

Gã thì lập tức cười nhẹ nhàng quay người, đi ở phía trước dẫn đường cho Thẩm Lạc.

Khoé miệng Thẩm Lạc hơi động, cười cười, làm bộ không biết đi theo.

Các tiểu yêu còn lại cũng tự nhiên đi theo sau, lặng yên ở giữa, chặn đường lui của hắn.

"Vị đạo hữu này không biết xưng hô thế nào, có quan hệ gì với Phủ Đông Lai?" Yêu vật mũi đen thử thăm dò.

Thẩm Lạc cười cười, trả lời: "Chúng ta là đồng liêu làm việc tại Đại Đường quan phủ, lần này cũng là vừa vặn đi ngang qua Sư Đà lĩnh, tìm đến Phủ huynh ôn lại chuyện cũ."

"Thì ra là thế, rất tốt, rất tốt." Yêu vật mũi đen cười nói.

"Không biết Phủ huynh gần đây có khoẻ không, từ lúc hắn trở về Sư Đà lĩnh, chúng ta đã lâu không liên lạc." Thẩm Lạc hỏi.

"Phủ đạo hữu là ái đồ Tam đại vương, tự nhiên mọi chuyện đều tốt." Khoé mắt yêu vật mũi đen nhảy lên, nói.

"Thật sao? Sao ta cảm giác hắn không tốt lắm?" Thẩm Lạc phát giác đám yêu sau lưng có tiểu động tác, sắc mặt đột nhiên lạnh lại, lạnh giọng hỏi.

"Động thủ." Yêu vật mũi đen quát lớn một tiếng.

Đám tiểu yêu sau lưng lập tức mở ra một tấm lưới lớn màu xanh sẫm, bao phủ Thẩm Lạc vào giữa.

Thẩm Lạc bị lưới lớn bao phủ, một cỗ thi khí nồng đậm lập tức từ trong lưới phát ra, bắt đầu ăn mòn thân thể của hắn.

"Các ngươi làm cái gì vậy?" Thẩm Lạc không vội, hỏi.

"Tìm đến phản đồ Phủ Đông Lai kia, tất nhiên là đồng bọn với hắn, bắt hắn giao cho Đại đại vương và Nhị đại vương, đám huynh đệ chúng ta sẽ được thưởng, ha ha. . ." Yêu vật mũi đen không trả lời, hưng phấn nói.

Phản đồ? Phủ Đông Lai sao lại thành phản đồ?

Thẩm Lạc nghi hoặc.

"Nói ta là đồng bọn với Phủ huynh, chúng ta làm cái gì mà thành đồng bọn, các ngươi không nên ngậm máu phun người. Đại Đường quan phủ chúng ta cũng không phải dễ trêu." Thẩm Lạc cố ý lôi kéo Đại Đường quan phủ vào, nói.

"Đại Đường quan phủ? Buồn cười, tiến vào tám trăm dặm Sư Đà lĩnh này của chúng ta, dù là Ngọc Hoàng Đại Đế cũng không quản được. Ngươi dám cùng Phủ Đông Lai trộm cướp bí bảo Âm Dương Nhị Khí Bình, cũng đừng nghĩ còn sống rời đi." Yêu vật mũi đen cười lạnh nói.

Thẩm Lạc nghe xong, càng thêm không hiểu.

Lúc trước Phủ Đông Lai trở về Sư Đà lĩnh, là vì điều tra chuyện Ma Hư Địa Long, tại sao lại dính líu đến Âm Dương Nhị Khí Bình?

"Các ngươi nói Âm Dương Nhị Khí Bình bị trộm, có biết bị trộm thế nào không?" Thẩm Lạc tiếp tục hỏi.

"Lão tử làm sao biết. . . Bớt nói nhảm đi, một hồi gặp hai vị đại vương, xem ngươi còn dám không thừa nhận không?" Yêu vật mũi đen cả giận nói.

Thẩm Lạc thấy có hỏi bọn chúng cũng không ra được gì, tự nhiên cũng không có ý định để bọn chúng đem đi gặp đại vương gì đó.

Hắn ngồi dậy, Hồng Liên Nghiệp Hỏa nổi lên ngoài thân, chỉ chớp mắt đã đốt cho thi khí bám trên tấm lưới lớn màu xanh lục tiêu mất.

Thẩm Lạc run bả vai, lưới lớn màu xanh sẫm hóa thành tro tàn, từ trên người hắn chấn động rớt xuống.

Mấy con yêu vật thấy thế, lập tức gầm lên, vung vẩy binh khí giết tới.

Những tiểu yêu này có cảnh giới không cao, yêu vật mũi đen cầm đầu cũng mới chỉ là Ngưng Hồn sơ kỳ, Thẩm Lạc tiện tay là có thể diệt sát bọn chúng.

Đúng lúc này, một đạo tật phong bỗng nhiên hiện lên, trong nháy mắt đánh cho tất cả tiểu yêu tung bay.

Không chờ bọn chúng kịp phản ứng, thân ảnh Thẩm Lạc đã biến mất ngay tại chỗ.

Chúng tiểu yêu kinh hoảng, lập tức chạy tán loạn về phía Sư Vương động để báo cáo.

Một bên khác, trong một khe núi ẩn kín cách đó hơn mười dặm, một đạo gió lốc cuốn tới, thân ảnh Thẩm Lạc và Phủ Đông Lai hiển hiện ra.

"Ngươi đã xảy ra chuyện gì vậy?" Thẩm Lạc xem xét Phủ Đông Lai, lập tức cau mày nói.

Cặp mắt của gã vằn vện tia máu, khí tức trên thân thập phần hỗn loạn, ngoài thân cũng có thể nhìn thấy hơn mười vết thương sâu cạn không đồng nhất, nhìn rất là chật vật.

"Thẩm huynh, sao ngươi tới Sư Đà lĩnh vậy?" Phủ Đông Lai không vội vã trả lời, ngược lại ngạc nhiên hỏi.

"Ta muốn đi Thiên Cơ thành, nửa đường đi ngang qua đây, muốn thăm ngươi một chút. Không ngờ ngươi lại trở thành phản đồ Sư Đà lĩnh, rốt cuộc chuyện này là thế nào?" Thẩm Lạc nghi ngờ hỏi.

"Việc này. . . Nói rất dài dòng. Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, ta dẫn ngươi đi đến chỗ an toàn." Phủ Đông Lai nói.

"Được." Thẩm Lạc nhẹ gật đầu.

Thân hình hai ngươi lóe lên, lại ra khỏi thung lũng, không bao lâu sau, đi tới một chỗ động quật ẩn kín dưới mặt đất.

Trong động quật có bàn đá ghế đá, có dấu vết sinh hoạt.

"Nơi này là chỗ tu luyện của ta năm xưa, người biết cũng không nhiều." Phủ Đông Lai mời Thẩm Lạc ngồi xuống, vừa cười vừa nói.

Ngay lúc này, có thể nhìn thấy Thẩm Lạc, với gã đúng là chuyện tốt.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi sao lại rơi vào tình cảnh như thế này?" Thẩm Lạc cau mày hỏi.

"Sự tình khá phức tạp. . ." Phủ Đông Lai lộ vẻ do dự, trong lúc nhất thời tựa hồ cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Vậy từ từ nói, nói từ lúc ngươi rời Trường An, trở lại Sư Đà lĩnh đi." Thẩm Lạc đề nghị.

"Được. Sau Tam Giới võ hội Trường An thành, ta muốn trở về điều tra chuyện Ma Hư Địa Long, ai ngờ vừa trở về tông môn, liền phát hiện trong tông môn xảy ra một đại sự . . ." Phủ Đông Lai gật đầu nhẹ, chậm rãi kể lại.

Nguyên lai, sau khi Xi Vưu bị phong ấn, tam tộc hội minh giảng hòa, Sư Đà lĩnh cũng cải biến lập trường phong bế, bắt đầu quảng nạp yêu chúng tứ phương, hai tộc Nhân Tiên thấy họ khuếch trương cũng không ngăn cản nữa.

Cho nên Sư Đà lĩnh phát triển thập phần tấn mãnh, bây giờ yêu vật lớn nhỏ trên dưới đã vượt qua hơn mười vạn chúng, toàn bộ tông môn trở nên cồng kềnh không chịu nổi, vận hành cả hệ thống cũng trở nên thập phần hỗn loạn.

Sư tôn Phủ Đông Lai trong Sư Đà lĩnh là Tam Ma Kim Sí Đại Bằng, liền quyết định chuyển ra Sư Đà lĩnh, lập môn hộ khác tại Sư Đà thành, tự thành nhất mạch, cùng Lục Nha Bạch Tượng và Thanh Mao Sư Vương phân một thể hai nhà.

"Thanh Mao Sư Vương là đại ca sư tôn, cũng là người sáng lập Sư Đà lĩnh, tự nhiên không muốn nhìn thấy huynh đệ ly gián. Nhưng tâm ý sư tôn đã quyết, mặc dù huyên náo không vui vẻ gì, nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Mà Nhị đại vương Lục Nha Tượng Vương lại hết sức bất mãn chuyện này, biểu đạt phản đối, thậm chí muốn quyết liệt với sư tôn." Phủ Đông Lai chậm rãi kể lại.

"Chuyện này với ngươi phản bội chạy trốn thì có liên quan gì?" Thẩm Lạc nghi ngờ hỏi.

"Ta trở về thực sự trùng hợp, vừa đi qua cổng Sư Đà lĩnh, thì tại quan khẩu này, một kiện chí bảo tông môn lại không cánh mà bay." Phủ Đông Lai thở dài, nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận