Đại Mộng Chủ

Chương 1981: Cổ thành

"Thẩm tiền bối nói là. . . . . Luyện chế Dung Nguyên Cổ?" Nguyên Khâu sau một phen tư lượng, lập tức nghĩ tới, mở miệng hỏi.

Thẩm Lạc khẽ gật đầu.

"Việc này ta vẫn luôn lưu tâm, chẳng qua vậy liệu luyện chế cổ này thập phần khan hiếm, đến nay ta cũng chỉ tìm được một ít linh tài dùng phối liệu, còn chủ tài Phệ Nguyên Bàn Tằm đã bồi dưỡng rất nhiều lần, kết quả vẫn thất bại." Nguyên Khâu thở dài, có chút thất vọng nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, đôi mắt sáng lên, vung tay lên,

Lòng bàn tay xuất hiện một hộp ngọc vuông lớn hơn một xích.

Hắn mở hộp ngọc, đưa về phía Nguyên Khâu.

Nguyên Khâu nhíu mày xem xét, trên mặt đầu tiên là hiện vẻ nghi hoặc, ngay sau đó hai mắt trợn tròn, trên mặt đầy thần sắc bất khả tư nghị.

Chỉ thấy trong hộp ngọc bị phù triện bao khỏa quấn lấy một con phi trùng quái dị lớn như ấu mèo, hình như ong vàng, trên mắt kép mọc ra một tầng lông tơ màu trắng, thình lình chính là Phệ Nguyên Bàn Tằm.

Trước đó trong Vạn Phật Kim Tháp, Nhiếp Thải Châu dựa theo phân phó của hắn, cướp đoạt ba con Phệ Nguyên Bàn Tằm của Bạch Xuyên, có hai con chết lúc loạn đấu, cuối cùng đoạt được một con.

"Phệ Nguyên Bàn Tằm, tiền bối, ngài vậy mà có vật này." Nguyên Khâu lập tức vừa mừng vừa sợ.

"Ta cũng một mực tìm kiếm vật liệu cần dùng, ngươi xem còn thiếu thứ gì không?" Thẩm Lạc khẽ gật đầu, lại hỏi.

"Như đã nói, chính là loại linh tài có thể dung hợp các loại nguyên khí. Sau khi tìm đủ các tài liệu khác, ta cũng một mực tìm kiếm vật này, chẳng qua là tìm được đồ vật

cũng không thể hoàn mỹ phù hợp yêu cầu của ta. Vật này một khi dùng không thích hợp, những Linh tài khác dù tốt, cũng uổng công, tỉ lệ thất bại lớn đến lạ thường." Nguyên Khâu nói.

"Thứ này ta cũng đã chuẩn bị xong." Nói xong, Thẩm Lạc lại lật tay lấy ra một hộp ngọc màu đen tinh xảo.

Hắn mở hộp ra, một phiến lá nho nhỏ màu đen lẳng lặng nằm ở trong đó, nhìn không ra có chỗ gì đặc biệt.

"Tiền bối, đây là?" Nguyên Khâu nhìn chằm chằm phiến lá hồi lâu, lại nhận không ra là vật gì.

Vật này chính là phiến lá của Hỗn Độn Hắc Liên, Thẩm Lạc không giải thích nhiều, nói: "Cái này ngươi không cần phải để ý đến, ngược lại dùng vật này khẳng định phù hợp yêu cầu của ngươi, ngươi xem có thể luyện chế không?"

"Có thể." Nguyên Khâu chém đinh chặt sắt nói.

Gã đáp ứng với khẩu khí như thế, ngược lại làm cho Thẩm Lạc thật không dám tin tưởng.

"Tỉ lệ thành công bao nhiêu?" Thẩm Lạc hỏi.

"Chỉ cần phiến lá dung hợp nguyên khí này không có vấn đề, tỷ lệ thành công sẽ tăng lên mấy lần." Nguyên Khâu vươn một bàn tay, mở ra năm ngón.

"Năm thành?" Thẩm Lạc không khỏi hơi nhíu mày.

"Tiền bối, ngài cũng biết, Dung Nguyên Cổ này mặc dù là bát phẩm cổ trùng, độ khó luyện chế lại có thể so với cửu phẩm, bây giờ năng lực luyện cổ của ta cũng tiến bộ nhảy vọt, nhưng muốn nói trăm phần trăm có thể luyện thành, cũng không thể nào. Có năm phần thắng, kỳ thật đã không thấp." Nguyên Khâu chọn lựa từ ngữ một lát, nói. Gã sợ cuối cùng thất bại thì khó mà bàn giao, lại sợ không tự tin sẽ mất đi cơ hội luyện chế Dung Nguyên Cổ lần này.

Luyện cổ và luyện đan luyện khí, cơ hội có thể thử nghiệm loại trình độ cao này cũng không được nhiều.

"Được. Ta tin tưởng ngươi." Thẩm Lạc suy tính một phen, vẫn nói.

Nguyên Khâu nghe vậy, có chút kích động tiếp nhận hai kiện thiên tài địa bảo trên tay Thẩm Lạc, bàn tay hơi run rẩy là do gã quý trọng hai kiện Linh tài này, cùng quý trọng cơ hội luyện chế Dung Nguyên Cổ.

"Có thể để Long cung chuẩn bị cho ta một mật thất, ta cũng cần bế quan, ngắn thì ba tháng, lâu là, lâu là. . . . ." Nguyên Khâu nhất thời nghẹn lời, cũng không biết làm sao mở miệng.

"Dùng người thì không nghi ngờ người, ngươi cứ yên tâm làm, dù thất bại cũng không sao." Thẩm Lạc trấn an.

"Tiền bối tin tưởng ta, lần này dù mất mạng, ta cũng không thể cô phụ tiền bối." Nguyên Khâu đột nhiên cảm giác có thêm khí phách nơi ngực, mở miệng nói.

Một ngày sau, Nguyên Khâu ở trong mật thất Long cung.

Trong những ngày kế tiếp, Thẩm Lạc trợ giúp Ngao Hoằng một số việc, triệt để dẹp yên thế lực Vạn Yêu minh ở Đông Hải, hợp nhất không ít lực lượng còn sót lại, khiến Đông Hải Long Cung vốn thực lực bị hao tổn nhiều, lại vững chắc lớn mạnh hơn mấy phần.

Thoáng cái thời gian đã qua hơn bảy tháng.

Một ngày này, đại môn mật thất Nguyên Khâu bế quan rốt cuộc mở ra.

Thẩm Lạc đuổi tới đầu tiên, liền thấy một bóng người gầy còm mảnh dẻ, hốc mắt hãm sâu run run rẩy rẩy đi ra.

Nhìn thấy Nguyên Khâu, trong lòng Thẩm Lạc kinh ngạc không thôi, kém chút không thể nhận ra.

Dù thân hình gã gầy gò đến gần như bộ xương khô, hai mắt gã lại hết sức sáng tỏ, ở chỗ sâu trong đôi mắt lóe ra quang trạch hưng phấn.

"Tiền bối, ta làm được, ta làm được. . . . ." Nguyên Khâu nhìn thấy Thẩm Lạc, tinh thần chợt chấn động, cầm hộp ngọc nâng lên, lảo đảo đi tới hướng Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc lập tức nghênh đón, trong lòng tất nhiên là đại hỉ.

"Tiền bối, ngài cho ta vật liệu dung hợp nguyên khí quả thực là tuyệt thế trân phẩm, ngay lúc ta tưởng luyện chế thất bại, thì phiến lá màu đen kia phát huy kỳ hiệu, mới khiến ta luyện chế thành công ra Dung Nguyên Cổ này." Nguyên Khâu đưa hộp ngọc đến tay Thẩm Lạc, vẫn khó nén kích động nói.

"Vất vả đạo hữu rồi." Thẩm Lạc thành khẩn đáp.

"Nhanh, tiền bối, mau mở ra xem." Nguyên Khâu thúc giục, thần tình giống như là cấp thiết muốn để cho bạn bè nhìn thấy lễ vật mình tặng.

Thẩm Lạc mở hộp ngọc ra, bên trong lập tức có một quầng sáng ngũ thải chiếu ra.

Hắn nhíu nhíu mày nhìn kỹ, chỉ thấy trong hộp ngọc nằm sấp một con ngũ thải côn trùng lớn chừng con nhộng, vẻ ngoài giống đúc Phệ Nguyên Bàn Tằm, chẳng qua là hình thể nhỏ hơn rất nhiều, vả lại đôi cánh trên lưng cũng đã biến thành màu ngũ thải.

Dung Nguyên Cổ mặc dù vật dẫn chủ yếu là Phệ Nguyên Bàn Tằm, nhưng trên thân tán phát ra cỗ khí tức kia, lại càng tiếp cận với Hỗn Độn Hắc Liên.

"Nguyên Khâu đạo hữu, tiếp theo cứ tu dưỡng cho tốt." Thẩm Lạc đóng lại nắp hộp ngọc, ôm quyền thi lễ với gã, sau lại lấy ra một bình bổ ích đan cho gã. Kết quả Nguyên Khâu vừa mới được Thẩm Lạc tán thành, liền trực tiếp chớp mắt, té xỉu trên mặt đất.

Thẩm Lạc sắp xếp cẩn thận cho Nguyên Khâu, mới trở lại chỗ mình ở, không kịp chờ đợi mở hộp ngọc, lấy ra Dung Nguyên Cổ.

Phương pháp sử dụng Dung Nguyên Cổ, trong Dược Tiên tập đã sớm viết rõ.

Hắn bức từ đầu ngón tay ra một giọt máu tươi, rơi trên người Dung Nguyên Cổ, nhanh chóng dung hợp vào, bạch ngọc cổ trùng nhanh chóng biến thành màu đỏ tươi.

Thẩm Lạc nói lẩm bẩm, chỗ mi tâm nổi lên một đoàn tinh quang, bên trong từng sợi dây tinh tế ngọ nguậy tuôn ra, mò về phía Dung Nguyên Cổ.

Từng sợi tơ quấn lấy Dung Nguyên Cổ, chậm rãi tan vào. Thân thể Dung Nguyên Cổ chuyển động, giác hút trương ra dữ tợn, nhìn bộ dạng rất thống khổ.

Mười mấy hơi thở sau, Dung Nguyên Cổ biểu lộ khôi phục bình tĩnh, "Vèo" một tiếng bắn ra, hóa thành một ảnh tử nhàn nhạt, rơi sau lưng hắn.

Lưng Thẩm Lạc đột nhiên đau nhức, Dung Nguyên Cổ thình lình cắn nát da thịt, chui vào cột sống của hắn.

Thần sắc của hắn bỗng nhiên biến đổi, ngũ quan cũng bắt đầu vặn vẹo dữ tợn, một loại đau đớn kịch liệt chưa bao giờ có từ xương sống đánh tới, giống như có vô số độc châm đâm xuyên nơi đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận