Đại Mộng Chủ

Chương 1679: Giết lùi

Hỏa Diễm Kiếm Nhận to lớn phá không bay tới, áp lực cường đại trong nháy mắt chém rách hư không, một cỗ cự áp cường đại như thực chất ép lên đầu vai tất cả mọi người, khiến cho những đệ tử liên quân thực lực không đủ đều cảm thấy như ngạt thở.

Cùng lúc đó, gần ngàn tên đệ tử Thanh Khâu Hồ tộc từ hai bên Hỏa Diễm Cự Nhân giết ra, tất cả bọn chúng đều không bị áp lực ảnh hưởng, xông vào trong liên quân, bắt đầu chém giết hỗn loạn.

Thẩm Lạc thấy thế, trong miệng nhẹ thở một hơi, lật tay lấy ra Huyền Hoàng Nhất Khí Côn, một bước tới trước, không có bất kỳ động tác hoa lệ gì, một cánh tay giơ trường côn lên, nghênh đón hỏa diễm cự nhận.

"Thẩm Lạc. . ."

Lục Hóa Minh và Bạch Tiêu Thiên đồng thời hô lớn một tiếng, muốn tiến lên giúp đỡ, đã thấy cánh tay Thẩm Lạc nắm côn lóe lên ô quang, trong nháy mắt hóa thành một cánh tay cự nhân, nắm Huyền Hoàng Nhất Khí Côn to lớn đón đỡ hỏa diễm cự nhận.

"Ầm ầm" một tiếng nổ đùng.

Lưỡi kiếm trường côn va chạm, ánh lửa bạo liệt, Hỏa Diễm Kiếm Nhận to lớn đúng là trực tiếp đứt đoạn ra.

Hỏa diễm bắn nổ ra như hoả vũ lưu tinh văng tứ tán, hình ảnh hoa mỹ cực kỳ, khiến hai người Lục Hóa Minh nhìn ngây cả người.

"Hảo tiểu tử, trước một cái chớp mắt ngươi nói thứ này hung hãn không gì sánh được, tiếp theo một cái chớp mắt lại chém đứt cự kiếm, ngươi chơi chúng ta sao?" Bạch Tiêu Thiên nhịn không được nói.

Lục Hóa Minh cũng kinh ngạc, lúc này y mới phát hiện khí tức Thẩm Lạc thình lình đã đạt đến Chân Tiên hậu kỳ.

"Thẩm Lạc, cái tên này tu luyện thế nào, mới bao lâu không gặp, ngươi đã đạt đến Chân Tiên hậu kỳ?" Y nhịn không được hô.

Một tiếng này, khiến ánh mắt Bạch Tiêu Thiên, Khương Thần Thiên và Thất Sát bị hấp dẫn đến trên thân Thẩm Lạc.

"Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, trước nghênh địch đã. Hỏa Diễm Cự Nhân này tựa hồ bởi vì bị triệu hoán ra ngoài, thực lực yếu hơn nhiều so với lúc trong tế đàn, giao cho mình ta là đủ, các ngươi đi giúp những người khác đi." Thẩm Lạc nói một câu, phi thân về phía Hỏa Diễm Cự Nhân.

Lục Hóa Minh và Bạch Tiêu Thiên liếc nhau, quay người sát nhập vào trong đại quân Hồ tộc.

"Thập Phương Vô Địch, Trảm Long Quyết."

Nương theo một tiếng hét dài, trường kiếm trên tay Lục Hóa Minh bắn ra, trên thân kiếm phát ra một tiếng hét to, bắn ra kiếm quang tăng vọt gấp trăm lần, hóa thành một thanh quang kiếm to lớn bao phủ thân kiếm, bay thẳng đến một tên trưởng lão Hồ tộc.

"Ta cũng tới, Kim Cương Hộ Pháp." Bạch Tiêu Thiên quát lớn một tiếng.

Nói xong, gã đưa tay bấm Niêm Hoa Chỉ pháp, trong miệng vang lên trận trận thanh âm ngâm tụng, sau lưng lại lần nữa hiện ra một tòa phật đà màu vàng to lớn vô cùng, theo động tác của gã, bổ một chưởng về phía đại quân Hồ tộc.

"Linh Động Cửu Thiên."

Nhiếp Thải Châu bay múa, quanh thân nở rộ quang mang thuỷ lam, bao trùm bốn phía.

Theo đạo linh quang này vẩy xuống, hơn phân nửa tu sĩ liên quân cảm giác ấm áp bao phủ quanh thân, pháp lực thể nội tiêu hao, vậy mà đã được tẩm bổ.

Toàn bộ liên quân lập tức sĩ khí đại chấn, bắt đầu đè ép về phía Thanh Khâu Hồ tộc.

Thẩm Lạc lấy Xi Vưu Bác ngăn lại một kích của Hữu Tô Xuyên, sau đó trên Truy Vân Trục Điện Ngoa dưới chân bao phủ tia điện, quang mang lóe lên, thân hình tựa như quỷ mị bay thẳng lên, công về phía Hỏa Diễm Cự Nhân.

Chỉ thấy hai tay hắn nắm côn, nhanh chóng luân chuyển thân côn, một đạo côn ảnh vàng kim bay ra, ở giữa không trung không ngừng phóng đại, mỗi một côn nện lên thân Hỏa Diễm Cự Nhân, đều phát ra một tiếng nổ ngột ngạt.

Trên thân Hỏa Diễm Cự Nhân liên tiếp có từng đoàn đám lửa nổ tung, tia lửa bắn tung tóe.

Hữu Tô Xuyên thấy thế, lập tức thôi động Hỏa Diễm Cự Nhân, hỏa diễm trên hai tay dâng trào kéo dài ra, lần nữa hóa thành hai thanh xích diễm trường đao, luân chuyển chém tới côn ảnh Thẩm Lạc.

Trận trận thanh âm nổ đùng vang lên, tất cả côn ảnh đều bị cản lại.

Thẩm Lạc thấy thế, cười lạnh một tiếng, tay khẽ huy động, mười chuôi Thuần Dương phi kiếm từ trong tay áo bắn nhanh ra, vòng qua Hỏa Diễm Cự Nhân, bay tới Hữu Tô Xuyên phía sau.

Hỏa Diễm Cự Nhân khẽ múa song đao, muốn chém về phía những phi kiếm kia, nhưng Thẩm Lạc lại không cho nó cơ hội, thân hình đã cực nhanh phóng tới, vung vẩy Huyền Hoàng Nhất Khí Côn thọc nghiêng lên, đánh lui nó.

Hữu Tô Xuyên thấy mười chuôi Thuần Dương phi kiếm đánh tới, trong mắt loé lên vẻ tàn khốc, phía sau lập tức dâng trào quang mang tuyết trắng, chín cái đuôi dài tuyết trắng từ phía sau đột nhiên nhô ra, vung đánh về phía Thuần Dương phi kiếm.

Từng đuôi cáo đều trải qua thiên chùy bách luyện, đã trở nên không khác gì pháp bảo, đuôi cáo chưa công tới, lông cáo đã như vô số tinh châm bắn nhanh ra.

Bất quá Thuần Dương phi kiếm có kiếm linh gia trì, sớm đã thông linh, trên thân kiếm nhao nhao cháy lên hỏa diễm nóng bỏng, đánh về phía tinh châm.

Một trận thanh âm loạn hưởng "Đinh đinh", vô số lông cáo bắn ở trên Thuần Dương phi kiếm, rất nhanh bị ngọn lửa thiêu hủy, nhưng cũng có thật nhiều sợi xuyên qua hỏa diễm, bắn về phía trong liên quân và Hồ tộc đang hỗn chiến.

Trong lúc nhất thời tiếng kêu thảm nổi lên bốn phía, không ít người bị liên lụy bị thương.

Thuần Dương phi kiếm thoáng bị ngăn lại, vẫn như cũ chém về phía Hữu Tô Xuyên. Đuôi cáo sau lưng lão cũng bao phủ một tầng linh quang, tung đập xuống phi kiếm, lực lượng to lớn, nhấc lên một trận cuồng phong.

Mười chuôi Thuần Dương phi kiếm đúng là đều bị đánh lui, không thể tiếp cận.

Bất quá, do có mười chuôi Thuần Dương phi kiếm phân tán lực chú ý của Hữu Tô Xuyên, Hỏa Diễm Cự Nhân bên này bị Thẩm Lạc dựa vào tốc độ kinh người áp sát đến bên cạnh, đánh đòn cảnh cáo lên đầu.

"Ầm ầm" tiếng vang tựa như kinh lôi nổ tung.

Huyền Hoàng Nhất Khí Côn đỏ bừng một mảnh, tựa như vừa bị nung khô, khảm thẳng vào đầu Hỏa Diễm Cự Nhân, đánh cho vỡ nửa cái đầu, vô số hỏa diễm nổ tung tứ phương, tản mát khắp sơn cốc.

Đám người đang kịch đấu, thấy cảnh này đều kinh thán không thôi.

Đám người Thiên Cơ thành phía sau đại quân, cũng không nhàn rỗi, tất cả đều thao túng yển giáp chém giết với Hồ tộc, chỉ có một mình Yển Vô Sư khống chế Hữu Lê trưởng lão với vết thương chồng chất, nhìn chiến cuộc phía trước.

Gã nhìn Thẩm Lạc với thực lực đã tăng lên tới trình độ này, nhớ tới Tiểu Phu Tử đã sớm xem trọng Thẩm Lạc, trong lòng không khỏi cảm khái ánh mắt sư phụ mình hoàn toàn chính xác độc ác.

Nhân số liên quân nhiều hơn một chút so với Thanh Khâu Hồ tộc, giờ phút này thấy Thẩm Lạc vững vàng chế trụ Hữu Tô Xuyên, càng sĩ khí tăng vọt, giết cho tu sĩ Hồ tộc liên tục bại lui.

"Rút lui." Hữu Tô Xuyên thấy cảnh này, lập tức hét lớn một tiếng.

Tu sĩ Thanh Khâu Hồ tộc nghe vậy như được đại xá, đều nhao nhao rút lui vào chỗ sâu trong cốc.

Liên quân thấy thế, nào chịu thả bọn họ đi, nhao nhao hung mãnh truy sát theo.

Hữu Tô Xuyên thấy thế, không đào tẩu nữa, ngược lại thân hình đáp xuống, triệu hồi Hoả diễm cự nhân bị Thẩm Lạc đập nát đầu lâu, ngăn đường liên quân truy kích.

Thấy đám người phóng tới, trong mắt Hữu Tô Xuyên lóe lên vẻ hung ác, hai tay bấm một cái pháp quyết cổ quái, thân hình phóng lên, nhảy vào thể nội Hỏa Diễm Cự Nhân.

Tiếp theo một cái chớp mắt, một trận thanh âm rú thảm làm cho người kinh hãi truyền đến.

Hữu Tô Xuyên trong cơ thể Hoả diễm cự nhân toàn thân bốc hỏa, một thân huyết nhục trực tiếp bị thiêu đốt nóng chảy, hóa thành từng sợi huyết diễm, cùng Hỏa Diễm Cự Nhân kia hòa thành một thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận