Đại Mộng Chủ

Chương 1327: Ngàn Năm Tiên Đoán

"Không dối gạt tiền bối, Huyền Dương bí thuật, trên thực tế là lúc Hoàng Đình Kinh và ma khí Xi Vưu trong thể nội vãn bối tranh đấu, nhờ có âm dương nhị khí dung hòa mà tạo thành." Hắn do dự một lúc rồi nói.

"Trách không được, lẽ ra Thuần Dương lực cùng ma khí Xi Vưu vốn ở thế bất lưỡng lập, hóa ra nhờ sự hòa quyện âm và dương mà cân bằng vi diệu." Bồ Đề lão tổ giật mình.

Thẩm Lạc lẳng lặng nghe, không nói thêm gì.

"Lão phu nhìn ra được, ngươi và Phương Thốn Sơn ta có quan hệ sâu xa, chẳng lẽ là đệ tử đích truyền của môn đồ nào? Bằng không sao có thể tu tập công pháp truyền thừa Hoàng Đình Kinh?" Bồ Đề lão tổ lại hỏi.

Thẩm Lạc nghe vậy, vẻ mặt do dự, không biết nên trả lời như thế nào.

"Hẳn là con khỉ không tuân thủ quy củ kia, người khác cho dù dám dạy Hoàng Đình Kinh cho ngươi, cũng tuyệt đối sẽ không truyền thụ tổng cương, ngoại trừ nó ra, lão phu đúng là không nghĩ ra người nào lại có lá gan lớn như vậy?" Bồ Đề lão tổ tự mình phân tích.

Chân mày Thẩm Lạc dần dần nhíu lại, do dự thật lâu, mở miệng hỏi: "Tiền bối, ngài có tin rằng ma hoạn đã diệt không?"

Bồ Đề tổ sư nghe vậy, đầu tiên là sững sờ, sau đó lắc đầu cười, nói: "Chỉ cần giữa thiên địa còn phân chia nhân, tiên, ma, thì ma hoạn vĩnh viễn không lắng lại được."

Thẩm Lạc nghe xong, có chút ngạc nhiên.

"Như thế nào, ngươi có tin không?" Bồ Đề lão tổ cười, hỏi.

Thẩm Lạc lắc đầu.

"Thật ra, không chỉ ngươi và ta không tin, tam giới các tộc có rất nhiều người không tin việc này. Trong đó có không ít người chủ trương đồ diệt toàn bộ ma tộc, mới có thể tiêu trừ ma hoạn." Bồ Đề lão tổ cười, nói.

"Lão tổ, thứ cho vãn bối nói thẳng, tam giới hiện giờ nhìn như hòa bình, kỳ thực sóng ngầm không yên. Nhờ có lí do ma hoạn đã bình, rất nhiều mâu thuẫn nội bộ các tộc Nhân Tiên hiện ra, ma hoạn đảo ngược thành Nhân hoạn, tiên hoạn. . ." Thẩm Lạc nói.

"Kiến giải của ngươi ngược lại rất mới lạ. . . " Bồ Đề lão tổ cười, nói.

"Hiện tại ma hoạn chỉ mới xưng bình ổn, Nhân tộc và Tiên tộc quan hệ đồng minh đã xuất hiện vết nứt, âm thầm tranh đấu nhiều hơn, nếu thật sự không có Ma tộc, tương lai của Nhân tộc và Tiên tộc sẽ như thế nào?" Thẩm Lạc hỏi.

"Vậy theo góc nhìn của ngươi, nên giải quyết như thế nào?" Bồ Đề lão tổ hỏi dò.

"Vãn bối bất quá chỉ là tu sĩ Chân Tiên sơ kỳ, nào dám nói chuyện giải quyết? Cho dù có tu vi Thiên Tôn, vãn bối cũng không thể chi phối được tương lai Tam giới." Thẩm Lạc cười tự giễu, nhớ tới mộng cảnh đại chiến cùng Xi Vưu, không khỏi thở dài.

"Vậy ngươi cảm thấy, nếu tam giới các tộc tạp cư sống cùng nhau, không còn phân biệt chủng tộc, thay vào đó là lấy tín ngưỡng làm nền tảng, lấy tình cảm làm sợi dây gắn kết, đến lúc đó trong ma có nhân, trong nhân có tiên, trong tiên có ma, sẽ thành hoàn cảnh gì?" Bồ Đề tổ sư nhìn về phía Thẩm Lạc, chậm rãi nói.

"Lời tiền bối nói, chính là thiên hạ đại đồng, giống nhau mà hội tụ, hội nhập mà không hòa tan, nếu thật sự làm được, có lẽ có thể giải được nguy nan tam giới. Chắc là tiền bối không câu nệ lề thói, dạy người mà chẳng cần phân biệt, cũng là vì mục tiêu này?" Thẩm Lạc nghe vậy, trầm ngâm một lát rồi nói.

Sau khi nói xong, hắn lại nhịn không được cảm khái nói: "Muốn làm được như thế, thật sự quá khó khăn. . ."

"Thiên lý chi hành, thủy ư túc hạ, cửu tằng chi đài, khởi ư lũy thổ. Năm đó Ngọc Hoàng Đại Đế tu tiên, trải qua ba vạn sáu nghìn năm trăm kiếp, Phật Đà truyền đạo cũng đi bộ khổ hạnh ngàn vạn dặm, lực lượng một người có lẽ không đủ, nhưng người người hướng tới, chưa hẳn là không thể." Bồ Đề lão tổ không khỏi thở dài.

- Giải thích câu "Thiên lý chi hành, thủy ư túc hạ, cửu tằng chi đài, khởi ư lũy thổ" Trích trong Đạo Đức Kinh, có nghĩa là: hành trình đi xa ngàn dặm, bắt đầu bằng bước chân thứ nhất, đài cao chín tầng, khởi từ mô đất. Hết giải thích.

"Lão tổ nói không sai, lực lượng một người cuối cùng cũng có lúc tận, mà lực ngàn vạn người lại là vô tận, vãn bối bái phục. Nhưng chúng sinh Tam giới có lẽ cũng không có thời gian dài như vậy." Thẩm Lạc thở dài nói.

Ánh mắt Bồ Đề lão tổ chớp lên, nghe ra ý của hắn, chén trà đưa đến miệng chợt ngừng lại.

"Ngươi muốn nói là. . ." Lão không khỏi hỏi.

Thẩm Lạc do dự một lúc, mở miệng nói: "Tiền bối, những lời tiếp theo, nghe có chút ly kỳ, có thể bị ngài xem là hồ ngôn loạn ngữ, nhưng vãn bối hi vọng ngài có thể kiên trì lắng nghe."

"A? Ngươi hãy nói nghe một chút." Bồ Đề lão tổ hơi nhíu mày, mỉm cười.

"Tiền bối, sự tình còn phải bắt đầu từ khi vãn bối đạt được một kiện gối ngọc cổ quái. . ." Thẩm Lạc chậm rãi mở miệng, êm tai kể lại giấc mộng ngàn năm, chứng kiến thế giới sau ma kiếp của mình.

Lúc Bồ Đề lão tổ mới nghe, khuôn mặt còn có ý cười, nhưng khi nghe qua một nửa, thần sắc liền trở nên dị thường ngưng trọng.

Nhưng lão vẫn không ngắt lời Thẩm Lạc, mà để hắn kể lại tất cả kinh lịch trong quá khứ.

"Ngàn năm sau, Phương Thốn Sơn ta đã hủy diệt? Mà công pháp Hoàng Đình Kinh của ngươi chính là học được từ trong di tích?" Cuối cùng, Bồ Đề lão tổ vẫn không nhịn được, hỏi.

"Đúng vậy, vãn bối khi đó mộng nhập Trường Thọ Thôn, lại trải qua gian nguy tiến vào Phương Thốn Sơn, tông môn đã rách nát nhiều năm, hẳn là khi đó Xi Vưu đã khôi phục, nên bị hủy diệt." Thẩm Lạc nói.

Bồ Đề lão tổ nghe vậy, trầm mặc thật lâu.

"Gối ngọc vỡ kia, có thể cho lão phu xem không?" Bồ Đề lão tổ dò hỏi.

"Đương nhiên không gì không thể." Thẩm Lạc nghe vậy, bàn tay lật ngược, lấy gối ngọc đã bị đứt gãy ra.

Bồ Đề lão tổ tiếp nhận từ trên tay hắn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đường vân vàng nhạt trên gối ngọc, cảm thụ khí tức ôn nhuận đặc biệt trên đó, hai mắt lão khép hờ, con ngươi ở dưới mí mắt nhanh chóng chuyển động, tựa như lâm vào trong một cơn ác mộng kịch liệt.

Một hồi lâu sau, hai mắt lão bỗng dưng mở ra, trên mặt lộ vẻ chấn kinh.

"Vật này đạt được từ chỗ nào?" Thân thể Bồ Đề lão tổ nghiêng về phía trước, hỏi Thẩm Lạc.

"Tiền bối, có gì không ổn sao?" Thẩm Lạc bị hành động của lão tổ làm cho giật mình, vội vàng hỏi.

"Khí tức vật này huyền diệu, lão phu cũng vô pháp suy tính ra xuất xứ của nó, chỉ biết trong nó dẫn dắt ngàn vạn nhân quả, chính là thượng cổ tạo hóa vật. Thẩm thí chủ có vật này trong người, chịu nó ảnh hưởng, lại có thể không tổn hại âm dương, bình yên sống sót, thật khiến cho lão phu ngạc nhiên." Bồ Đề lão tổ cũng phát giác mình có chút thất thố, lúc này mới chậm rãi ngồi xuống, cảm khái nói.

"Thật không dám giấu giếm, vật này do vãn bối vô tình thu được trong một vách núi sau Xuân Thu Quan. Về sau bị tiên gối đưa vào trong mộng, sau mỗi lần gặp kỳ ngộ, trở về hiện thực tuổi thọ bị tổn hao nhiều, lúc nào cũng ở trong hiểm cảnh thọ nguyên hao hết." Thẩm Lạc cười khổ nói.

"Thì ra là thế." Bồ Đề lão tổ như hiểu rõ, gật đầu nói.

"Tiền bối, sau khi từ giấc mộng cuối cùng trở về, vãn bối phát hiện thế đạo hiện tại đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, thế gian dường như lâm vào cảnh hòa bình hư giả, nhưng ma hoạn chẳng những không bị tiêu diệt, ngược lại càng thêm hung hiểm bí ẩn, vãn bối một đường đi tới, đã gặp không ít sự kiện do Ma tộc âm thầm mưu tính, chỉ tiếc bọn hắn làm việc bí ẩn, vãn bối lấy không được chứng cớ xác thực." Thẩm Lạc thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận