Đại Mộng Chủ

Chương 1474: Ly khai quan phủ

"Tuy ta không phải tộc nhân Thanh Khâu Hồ, nhưng từng đi qua nơi đó mấy lần, người kia tên Đồ Sơn Minh, trước kia có duyên gặp mặt." Hồ Bất Quy than nhẹ một tiếng, nói.

"Hồ huynh nghĩ thế nào? Trường An bị tập kích thật do một tay Thanh Khâu Hồ gây nên?" Thẩm Lạc trầm giọng hỏi.

"Trong lần tập kích đầu tiên, hồ ảnh kia trước mặt mọi người khiêu khích các phái trong tam giới, bây giờ Trường An lần thứ hai bị tập kích, người Thanh Khâu càng trắng trợn hiệp trợ những yêu ma kia, sự thật bày trước mắt, hai lần tập kích này coi như không phải mưu đồ của Thanh Khâu, nhưng cũng khó tránh bị liên lụy. Các phái trong tam giới đã có người chết bởi tay yêu ma, xem ra Thanh Khâu sắp có đại họa giáng lâm." Hồ Bất Quy trầm giọng nói.

Trong đầu Thẩm Lạc chợt hiện thân ảnh Kính Hà Long Vương, ánh mắt không khỏi khẽ động.

"Thế nào, Thẩm đạo hữu không nghĩ như vậy?" Hồ Bất Quy hỏi.

"Hiện tại nơi đây có nhiều cao nhân, nếu đã bắt được nhiều tộc nhân Thanh Khâu như vậy, muốn điều tra chân tướng còn không phải đơn giản?" Thẩm Lạc không trả lời mà hỏi lại…

"Vấn đề này có chút cổ quái, hai vị trưởng lão Quan phủ Đại Đường đang muốn thi triển Sưu Hồn Thuật với những tộc nhân Thanh Khâu kia, nhưng bọn họ và đám yêu ma này đột nhiên vẫn lạc, hồn phi phách tán mà chết, hiển nhiên có kẻ đã thiết hạ cấm chế trên người bọn chúng, thời khắc mấu chốt giết người diệt khẩu." Hồ Bất Quy nói.

"Quả nhiên, thể nội của bọn chúng cũng bị thiết hạ Ma Điệp Tâm Ấn." Thẩm Lạc nghe vậy thầm nói một tiếng.

"Không tốt!" Sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, chợt nghĩ đến một chuyện.

Hiện tại Mê Tô còn trong Quan phủ Đại Đường, nhiều người biết nàng có quan hệ với Thanh Khâu, trong hai trận tập kích Quan phủ Đại Đường tổn thất đại lượng đệ tử, Trình Giảo Kim cũng bị ám toán không rõ sống chết, có thể nói hai bên thù sâu như biển, sợ rằng sẽ xuất thủ với nàng.

"Thẩm huynh, thế nào?" Hồ Bất Quy vội vàng hỏi.

"Ta còn chuyện quan trọng, cần phải lập tức đi làm, cáo từ trước." Thẩm Lạc vội vàng nói một tiếng, thân hình bay đến nơi xa.

Mấy hơi thở về sau, hắn trở lại chỗ ở trong Quan phủ Đại Đường.

Trong chỗ ở của hắn có mấy tên đệ tử Quan phủ Đại Đường đang đứng, mặt mũi bọn họ tràn đầy hung quang vây Mê Tô vào giữa.

Mê Tô tựa hồ bị công kích, đã biến thành bản thể Hồ tộc, toàn thân trắng như tuyết, sau lưng mọc ra nhị vĩ.

"Bạch Hồ nhiều đuôi, quả nhiên hồ ly Thanh Khâu nhất mạch, bắt nàng lại giao cho các trưởng lão xử lý!" Một tên nam tử thanh niên mặt vuông tai lớn căm hận nói, phất tay tế ra một tấm lưới lớn màu đen, chụp xuống Mê Tô.

Mê Tô cuộn thành một đoàn, toàn thân run rẩy, trong mắt bao hàm lệ quang căn bản không làm được phản kháng, nhìn như sắp bị bắt.

"Dừng tay!" Thẩm Lạc quát lạnh một tiếng, phất tay áo đánh ra một vệt kim quang, nâng tấm võng lớn màu đen lên.

"Ai!" Mấy tên đệ tử Quan phủ Đại Đường giật mình, lập tức nhìn thấy Thẩm Lạc.

"Hóa ra Thẩm tiền bối, xin tiền bối không trách chúng ta tự tiện xông vào chỗ ở, sau đó chúng ta sẽ đi Giới Luật Đường lãnh phạt. Nhưng Thanh Khâu thúc đẩy yêu ma tập kích thành Trường An, gây ra vô số thương vong, giờ đây đã trở thành tử địch của Quan phủ Đại Đường ta, tiền bối chớ che chở yêu ma này!" Thanh niên mặt vuông chắp tay thi lễ Thẩm Lạc, ngữ khí vẫn cường ngạnh.

"Chuyện Trường An bị tập kích phải chăng Thanh Khâu Hồ gây nên, trước mắt còn đang điều tra, không thể vọng kết luận, huống hồ Mê Tô tuổi nhỏ lực yếu, không có khả năng tham dự vào hai lần tập kích, còn xin mấy vị đạo hữu giơ cao đánh khẽ, ta sẽ trao đổi với trưởng lão quý phái sau." Thẩm Lạc nói.

Nói xong hắn cũng không chờ thanh niên mặt vuông đáp lại, phất tay áo bắn ra một đạo xích quang quấn lấy Mê Tô, thu nàng vào Tiêu Dao Kính.

"Xem ra Thẩm tiền bối nhất định phải che chở dư nghiệt Hồ tộc này! Tu vi ngài cao cường, chúng ta không thể địch lại, bất quá xin các hạ lập tức ly khai Quan phủ Đại Đường, nơi này không chào đón người có quan hệ với Hồ tộc!" Hai mắt thanh niên mặt vuông phiếm hồng, lạnh giọng nói.

"Phương Hồi sư huynh, Thẩm tiền bối là khách quý Quan phủ Đại Đường ta, trong hai lần tập kích giúp bản phái đại ân, huynh sao có thể hạ lệnh trục khách!" Một nữ đệ tử bên cạnh, thần sắc đại biến nói gấp.

"Việc này do một mình ta gây nên, nếu ngày sau các trưởng lão trách phạt, ta tự mình gánh chịu sẽ không liên luỵ đến các ngươi!" Thanh niên mặt vuông nghiêm nghị quát.

Nữ đệ tử kia dường như có chút e ngại thanh niên mặt vuông, nên không nói thêm lời nào.

Thẩm Lạc nhìn bọn họ một cái, không nói gì mà quay người ly khai Quan phủ Đại Đường.

Bên ngoài Quan phủ Đại Đường, Hồ Bất Quy lẳng lặng đứng nơi này.

"Đệ tử Quan phủ Đại Đường thương tâm đồng môn vẫn lạc, lúc này mới mở lời kiêu ngạo, Thẩm huynh không cần để trong lòng." Hồ Bất Quy nói.

"Ta biết, nhìn bộ dáng của bọn họ, chỉ sợ Thanh Khâu Hồ tộc thật có một trận đại kiếp." Thẩm Lạc thở dài.

"Việc này nói sau, bây giờ trong thành náo động bất an, chúng ta không nên đi loạn bên ngoài, hay về quán trọ bên ta trước đi." Hồ Bất Quy nhìn xung quanh lại nói.

Thẩm Lạc gật đầu, quay người rời khỏi nơi này, rất mau đã đến quán trọ nơi Hồ Bất Quy đang ở.

Thẩm Lạc nói đại khái tình huống bên ngoài cho Mê Tô biết, cho nàng an tâm lưu lại trong Tiêu Dao Kính, sau đó nhắm mắt vận công, khôi phục pháp lực tiêu hao trong đại chiến hôn nay.

Mấy ngày nay luân phiên đại chiến, nhờ vậy mà hắn lĩnh hội Hoàng Đình Kinh sâu thêm một bước, tu vi ẩn ẩn có dấu hiệu tinh tiến.

Chỉ tiếc hắn khuyết thiếu đan dược tương trợ, chỉ có thể ngồi xuống luyện khí, hiệu suất cực chậm.

"Hi vọng Hắc Hùng đạo hữu đã luyện xong Hỏa Liên Đan." Thẩm Lạc nói thầm một tiếng, sau đó thu nhiếp tinh thần, chuyên tâm vận công khôi phục.

... ...

Một đêm trôi qua, sắc trời dần sáng.

Thẩm Lạc mở mắt, bắn ra hai đạo tinh quang sáng như tuyết, nguyên khí đã khôi phục, đứng dậy đi vào phòng khách, nhíu mày lại.

Hồ Bất Quy đã thức dậy, đang ngồi trong sảnh uống trà, bất quá trừ gã ra, nơi đây còn có thêm hai thân ảnh.

"Lục huynh, Hoàng Mộc trưởng lão, sao hai vị lại đến đây?" Thẩm Lạc ngạc nhiên hỏi.

"Thẩm huynh, chúng ta đến đây tạ lỗi, hôm qua tên kia gọi Phương Hồi, tên đệ tử này nói năng lỗ mãng, chúng ta đã trách phạt nặng, Thẩm huynh xem ở nguyên cớ đau lòng đồng môn, thông cảm nhiều hơn." Lục Hóa Minh đứng dậy, khom người tạ lỗi.

Thương thế Lục Hóa Minh nhìn như khôi phục không ít, nhưng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt.

"Việc này đương nhiên, chuyện hôm qua ta xử lý có chút qua loa, nhưng Mê Tô do ta mang đến Quan phủ Đại Đường, nên muốn phụ trách nàng, còn xin hai vị thứ lỗi." Thẩm Lạc vội vàng đỡ lấy, ôm quyền hoàn lễ nói.

"Một đứa bé như Mê Tô, tự nhiên không quan hệ hai lần tập kích, nhưng nàng cũng là tộc nhân Thanh Khâu, Thẩm đạo hữu vẫn nên hạn chế cho nàng lộ mặt tại Trường An, dù sao trong thành ngoại trừ Quan phủ Đại Đường, còn có không ít người của những tông phái khác, bọn họ cũng cực kỳ thống hận Thanh Khâu Hồ tộc." Hoàng Mộc thượng nhân nói, lúc nói về Thanh Khâu Hồ tộc, ngữ khí lãnh đạm mấy phần.

"Hoàng Mộc trưởng lão yên tâm, ta lập tức đưa nàng về Thanh Khâu Quốc, ta sẽ an trí nàng thích đáng, không gây thêm phiền phức cho chư vị. Đúng rồi, không biết thương thế Trình Quốc Công thế nào? Hôm qua ta đi vội vàng, nên không thấy được tình huống của quốc công đại nhân?" Thẩm Lạc gật đầu, sau đó hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận