Đại Mộng Chủ

Chương 1270: Giao phong

Bóng người màu đen gầm thét một tiếng, tay bấm niệm pháp quyết vung lên, mười mấy sợi dây leo màu xanh lá trên mặt đất trong nháy mắt ngưng tụ thành một sợi, phảng phất một cây trường tiên thô to không gì sánh được, hung hăng quất về hướng kiếm quang trên hư không.

Cự tiên chưa đến, tiếng nổ đùng đoàng đột nhiên cuồng vang lên, một cỗ cự lực ngập trời trực tiếp bay vọt xuống, ép cho hư không run rẩy ong ong.

Nhưng một đạo hắc quang từ trong hư không bắn nhanh ra như điện, lóe lên một cái rồi biến mất đánh vào trên dây leo cự tiên, đâm thật sâu vào trong đó, chính là ma bổng màu đen kia.

Từng tia sáng đỏ thẫm từ trong ma bổng bắn ra, nhanh chóng lan tràn trên dây leo cự tiên. Dây leo vốn như cuồng long trong nháy mắt ỉu xìu xuống, vốn lực như vạn quân xông kích lập tức trở nên mềm nhũn, cuối cùng triệt để dừng lại.

Cả sợi dây leo nhanh chóng khô héo lấy mắt thường có thể thấy được, cuối cùng tán loạn, hóa thành vô số mảnh vụn.

"Phệ Nguyên Bổng! Ma khí trong trận nhãn lại là vật này!" Bóng người màu đen nhìn thấy cảnh này, kinh hô một tiếng.

"Phệ Nguyên Bổng? Thì ra vậy này có tên như vậy." Một tiếng cười khẽ bỗng nhiên vang lên, sau đó một bóng người hiển hiện ra, đồng thời đưa tay vẫy một cái.

Ma bổng màu đen bay vụt về, rơi vào trong tay người kia, chính là Thẩm Lạc.

Từng luồng từng luồng khí lưu lạnh buốt từ trong ma bổng rót vào thân thể của hắn, lúc trước bị ám thương giờ tốt hơn rất nhiều, thậm chí tiêu hao pháp lực cũng đã được bổ sung nhất định.

Thẩm Lạc phát hiện tình huống này, trong lòng vui mừng, trên mặt lại bất động thanh sắc.

"Không có khả năng, ngươi làm sao trong thời gian ngắn như vậy đã giải khai thi độc và hoa độc?" Bóng người màu đen rất nhanh ổn định lại tâm thần, nhìn về phía Thẩm Lạc, lạnh giọng hỏi.

"Ta làm sao giải khai là chuyện của ta, các hạ còn có thủ đoạn gì nữa, sử hết ra đi." Thẩm Lạc từ tốn nói, đưa tay vẫy một cái.

Thị Huyết Phiên lúc trước bị đánh bay từ đằng xa bay vụt về, lần nữa lơ lửng trên đỉnh đầu, chậm rãi chuyển động, mà hai đạo kiếm quang đỏ, kim kia cũng gần như đồng thời bay trở về, vờn quanh người hắn.

Kỳ thật có thể nhanh như vậy giải khai được thi độc và hoa độc, toàn bộ nhờ Vạn Độc Hỗn Nguyên Châu trong cơ thể hắn.

Thẩm Lạc cũng không ngờ châu này thần kỳ như thế, chỉ dùng pháp lực nhẹ nhàng thúc giục, châu này liền phát ra một cỗ hấp lực, như cá voi hút nước thôn phệ hết hai độc thể nội, cặn bã cũng không còn thừa.

Giải khai hai độc xong, dưới vòng bảo vệ của Thị Huyết Phiên, hắn thi pháp triệu hồi ra Kính Yêu, dùng bảo kính của nàng chế tạo một bộ phân thân lưu tại chỗ, bản thân thì thôi động Nhuyễn Yên La Cẩm Y và Ẩn Thân Phù ẩn giấu tại phụ cận, chờ bóng người màu đen buông lỏng đột nhiên xuất thủ làm bị thương đối phương.

Bất quá bóng người màu đen này phản ứng thực sự quá nhanh, vậy mà trong lúc ngàn cân treo sợi tóc lách mình tránh thoát, chỉ chịu vết thương nhẹ mà thôi.

"Xem ra trên người ngươi đeo một loại tịch độc bảo vệ nào đó, bất quá chỉ dựa vào thứ này mà muốn chống cự ta, đúng là quá ngây thơ rồi." Bóng người màu đen cười lạnh một tiếng, nhưng không tiếp tục xuất thủ.

"Có ngây thơ hay không, đánh qua mới biết được, Thẩm mỗ đã lĩnh giáo kịch độc cùng thần hồn công kích của các hạ, hiện tại đổi các hạ tiếp ta một chiêu đi!" Trong mắt Thẩm Lạc đột nhiên lóe lên thanh quang, hai tay lập tức bấm niệm pháp quyết điểm một cái.

Hai đạo kiếm quang kim đỏ vờn quanh hắn toả sáng hào quang, run lên hóa thành vô số kiếm ảnh, hình thành hai tòa kiếm sơn đỏ kim, khí thế kinh người ép tới bóng người màu đen.

Trong mắt bóng người màu đen lóe lên một tia tức giận, trên thân loé lên hắc quang.

Hắc quang trên Vạn Nhận Đồ lập tức tăng vọt, trong tiếng xé gió xuy xuy, mấy trăm chuôi Hắc Tinh Phi Đao lít nha lít nhít nổ bắn ra, một phân thành hai nghênh đón hai tòa kiếm sơn.

Ầm!

Từng đợt tiếng vang kinh thiên động địa bộc phát, tam sắc quang mang kịch liệt đụng nhau, toàn bộ mặt đất trống rỗng lắc lư theo, trên vách đá xung quanh lập tức hiện ra từng vết nứt, không hề đứt đoạn kéo dài ra, hòn đá to to nhỏ nhỏ tuôn rơi xuống, trong động lập tức khói bụi nổi lên bốn phía.

Nhưng bất luận Hắc Tinh Phi Đao hay là hai tòa kiếm sơn kim đỏ, đều không thể chân chính vượt qua đối phương, giằng co ở giữa không trung.

Song phương vậy mà thế lực ngang nhau!

Thẩm Lạc không để ý đến đao sơn kiếm sơn kịch liệt va chạm giữa không trung, đột nhiên quay người lại, bay nhào xuống khu đất trống bên trái phía dưới.

Bóng người màu đen thấy tình hình này, thân hình cũng vọt tới nơi đó, sương mù màu đen nội ẩn sau lưng xuất hiện hai đạo bóng đen như cánh, phảng phất cánh ong cấp tốc vỗ.

Tiếp đó một màn quỷ dị xuất hiện, cả người gã đang bay ra một khoảng cách ngắn bỗng trong nháy mắt biến mất trong hư không.

Sau một khắc, người này vượt lên trước Thẩm Lạc trống rỗng xuất hiện tại chỗ đất trống kia, hai tay áo vung về phía Thẩm Lạc đang bay nhào tới.

Mấy đạo hắc khí từ trên thân gã bắn ra, hóa thành từng đầu hắc mãng thô to, nhào về phía Thẩm Lạc, hung hăng cắn tới tứ chi hắn.

Trên răng hắc mãng ẩn hiện một tầng u lục, có lẽ mang theo một loại kịch độc nào đó.

Thẩm Lạc cảm thấy một mùi hôi thối gió tanh đập vào mặt, thân hình đột nhiên ngừng lại, hai tay mở ra, trên hai tay tăng vọt lôi quang, mấy đạo lôi điện màu vàng to bằng cánh tay từ đó bắn ra, hóa thành mấy đầu điện mãng cao vài trượng, cùng những hắc mãng kia đụng thẳng vào nhau.

Tiếng oanh minh lôi điện nổi lên, thân thể hắc mãng vỡ ra, hóa thành vô số hắc khí phiêu tán.

Trong miệng Thẩm Lạc nhanh chóng niệm chú, trên cánh tay phải đại thịnh lam quang.

Nhưng trong hắc khí phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng sáo dồn dập quỷ dị, trực tiếp thẩm thấu tiến vào trong đầu của hắn.

Hắn cảm thấy da đầu tê dại một hồi, từng sợi tóc trong nháy mắt dựng đứng, trong đầu suy nghĩ đột nhiên hỗn loạn lên.

Một sát na này, hắn phảng phất thấy được ký ức thời niên thiếu của mình, cũng giống như thấy được chuyện tương lai, các loại tràng cảnh nhanh chóng biến ảo, khiến cả người hắn cực độ mỏi mệt, hận không thể lập tức nằm xuống ngủ.

"Lại là thần hồn công kích!"

Thẩm Lạc đã sớm chuẩn bị, cắn răng một cái, toàn lực vận chuyển Bất Chu Trấn Thần Pháp, thần hồn trong đầu trong nháy mắt ngưng kết, hóa thành hư ảnh một ngọn núi nguy nga không thể rung chuyển.

Định Nguyên Xá Lợi và Bàn Long Bích tuôn ra từng luồng từng luồng nước ấm, dung nhập vào trong đầu của hắn, khiến thần hồn hắn ổn định lại.

Các loại tràng cảnh hỗn loạn trong đầu đều tán đi, cảm giác mệt mỏi cũng nhanh chóng tiêu tán, lam quang trên tay lần nữa lóe lên, một chưởng vỗ xuống mặt đất phía dưới.

Một cỗ khí tức cực hàn đột nhiên bộc phát ra, mặt đất trong nháy mắt hiện ra một tầng băng tinh màu lam thật dày, nhanh chóng khuếch tán tới bóng người màu đen.

Bóng người màu đen đang cầm một cây sáo ngắn màu đen thổi, thấy cảnh này cả kinh, vội vàng ngừng thổi, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.

Trên thân gã điên cuồng phát ra hắc khí, sau đó mãnh liệt tuôn ra, trong chốc lát trên mặt đất hình thành một đạo vụ tường màu đen, ngăn cản trước băng cứng màu lam.

Băng cứng màu lam rất nhanh đâm vào vụ tường màu đen, khí tức cực hàn thẩm thấu vào trong vụ tường. Vụ tường màu đen lập tức kịch liệt chấn động, nhưng không bị phá toái.

Bóng người màu đen thấy cảnh này, nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng đúng lúc này, bên cạnh vụ tường màu đen hoa lên một cái, thân ảnh Thẩm Lạc như quỷ mị xuất hiện, hai bàn tay đặt trên vụ tường, mặt ngoài song chưởng bạo khởi lam quang.

Khí tức cực hàn xung quanh đột nhiên tăng cường gấp bội, vụ tường màu đen trong nháy mắt bị đông cứng thành một bức tường băng, bóng người màu đen sau vụ tường, và hết thảy trong vòng mấy trăm trượng xung quanh, trong nháy mắt bị hàn băng băng phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận