Đại Mộng Chủ

Chương 2008: Truy kích

"Ngươi cho rằng như vậy là có thể chạy trốn sao?" Giọng nói Thẩm Lạc dị thường băng lãnh, phảng phất không mang theo nửa điểm cảm xúc.

"Hừ! Bất quá là Thiên tôn khí tức không ổn mà thôi, đừng quá mức làm càn." Thanh âm Hắc Liên đạo trưởng vặn vẹo, mang theo vài phần tà dị điên cuồng.

Nói xong, thân hình gã mở ra, trực tiếp nghênh hướng Thuần Dương Thất Sát trận.

Đối mặt mũi kiếm to lớn chém xuống có thể xé rách hư không kia, gã đúng là mảy may không tránh không né, thân hình tăng vọt gấp trăm lần, hai tay đưa tới phía trước, trực tiếp nghênh đón mũi kiếm.

"Ầm" một tiếng vang thật lớn.

Trên thân Hắc Liên đạo trưởng hiện ra một đạo hư ảnh hắc liên cự đại, Thất tinh cự kiếm chém xuống trên hai cánh tay của gã, lại bị hư ảnh hắc liên to lớn kia chống đỡ, mũi kiếm đúng là cứng rắn bị cản lại.

Thẩm Lạc thấy thế, trong mắt lóe lên một tia ngạc nhiên, lại thấy Yêu Phong sắp trốn đi xa, lúc này vung tay lên.

Một cái chớp mắt tiếp theo, Thất tinh cự kiếm loé lên quang mang, một lần nữa hóa thành ba mươi hai chuôi Thuần Dương phi kiếm lơ lửng hư không, lại có mười thanh phi kiếm khác từ trong tay áo Thẩm Lạc bay ra, tụ hợp với nhau.

Hắc Liên đạo trưởng với thân thể khổng lồ, nhìn từng chuôi Thuần Dương phi kiếm vây quanh mình, khoảng chừng tám mươi mốt chuôi, trong lòng lập tức cảm giác không ổn.

Đúng lúc này, tám mươi mốt chuôi Thuần Dương phi kiếm đồng thời chuyển động, phi kiếm lăng không, thân kiếm tăng vọt quang mang, kiếm khí giăng khắp nơi, một kiếm trận mới tinh nổi lên, chính là Thuần Dương Tru Tiên kiếm trận, bộ kiếm trận cuối cùng trong Thuần Dương kiếm điển.

Thẩm Lạc tại Đông Hải uyên mới luyện chế bốn mươi chín chuôi Thuần Dương kiếm vẫn là kiếm phôi, không có tác dụng lớn, bất quá hắn đưa Viêm bạo pháp tắc vào trong những kiếm phôi này, làm Thuần Dương lực trong đó ổn định, miễn cưỡng có thể thi triển ra Tru Tiên kiếm trận.

Hắc Liên đạo trưởng nhìn bốn phía, chỉ thấy từng chuôi kiếm to lớn đột ngột từ mặt đất mọc lên, vờn quanh người gã, kiếm quang kiếm ảnh giao thoa, lại thêm kiếm khí quấn quanh trên đó, thoáng như bố trí ra một toà huyễn trận.

Đôi mắt gã đột nhiên co lại, cảm thấy không gian bốn phía bị triệt để phong bế, khu vực này đã bị chia cắt ra, tạo thành một hình đài có thể chém giết vạn vật.

Không khí sát phạt xung quanh cũng không có nửa điểm hư huyễn, thậm chí như thực chất, khiến gã hít thở không thông.

"Hắc Liên, ngươi thử một chút xem có thể thoát khỏi toà Thuần Dương Tru Tiên trận này không" Hắc Liên đạo trưởng không trông thấy phía ngoài, chỉ nghe được giọng nói Thẩm Lạc từ bên ngoài truyền vào.

Cùng lúc đó, Thẩm Lạc cũng đã hóa thành một đạo lưu quang, biến mất tại chỗ.

Ngay lúc hắn quay người rời đi, kiếm khí trong Thuần Dương Tru Tiên trận mãnh liệt lên, xích viêm trùng thiên, sát ý như biển.

Yêu Phong đã sớm thoát đi, nhưng trong lòng từ đầu đến cuối không nửa điểm buông lỏng.

Quả nhiên, cách không xa trước người gã, thân ảnh Tôn Ngộ Không phiêu phù giữa trời, ngăn cản đường đi, một tay vác Như Ý Kim Cô Bổng, một tay đưa ngón út móc lấy lỗ tai.

"Con khỉ chết tiệt, lăn đi." Yêu Phong giận dữ không thôi, bàn tay vung lên trước.

Hai mảnh kim nao vang lên tiếng thét, phá không bay đánh úp về phía Tôn Ngộ Không.

Giữa không trung, quang mang kim nao tăng vọt, mang theo lực lượng vô cùng sắc bén xé rách hư không, bay tới.

Tôn Ngộ Không dựng lên Kim Cô Bổng, thi triển Bát thiên loạn bổng, vô số côn ảnh bắn ra, ngăn kim nao lại.

Không ngờ Yêu Phong lại nhảy lên, xông qua khe hở hai hai mảnh kim nao, vậy mà bỏ đi linh bảo này, trốn chạy.

Giờ phút này, gã không dám chần chừ dừng lại, một khi bị Thẩm Lạc đuổi kịp, sẽ khó mà thoát được.

"Kim nao cũng không cần?"Tôn Ngộ Không kinh ngạc nói.

Bất quá vừa dứt lời, khóe miệng y không nhịn được lộ ra ý cười, bởi vì hư không phía trước một bóng người đã trong nháy mắt đuổi theo, ngăn cản đường đi của Yêu Phong.

Thẩm Lạc vác Huyền Hoàng Nhất Khí côn, một tay xa xa chỉ Yêu Phong, thân côn liền có một vệt kim quang bắn ra, xé rách hư không, đâm đến phía ngực Yêu Phong.

Hai tay Yêu Phong kết ấn trước người, một khối lệnh bài ma văn màu đen nhánh nhanh chóng phồng lớn trước ngực, phóng xuất ra ma khí cuồn cuộn, ngưng kết thành một lớp bình phong bảo hộ phía trước.

Côn ảnh màu vàng kéo dài trăm trượng, đụng vào bình chướng trước người Yêu Phong.

"Ầm" một tiếng vang thật lớn!

Bình chướng đen nhánh ứng thanh vỡ vụn, lệnh bài màu đen cũng nổ tung ra, côn ảnh màu vàng tuỳ tiện xé nát tầng phòng hộ này, trùng điệp đụng vào ngực Yêu Phong.

Thanh âm nặng nề vang lên lần nữa, Yêu Phong cảm thấy ngực đau đớn, xương ngực trực tiếp đứt gãy hãm vào trong một cái hố sâu, thân ảnh gã bị nện rơi xuống.

Còn không chờ gã ổn định thân hình, thân ảnh Thẩm Lạc đã trong nháy mắt xuất hiện ở trước người gã.

Yêu Phong cảm thấy hoa mắt, côn ảnh hoàn toàn mông lung đã bao phủ lấy gã, căn bản không kịp làm ra bất kỳ phòng bị nào, thân thể đã bị một côn đánh bay, ngay sau đó nhiều chỗ trên thân đồng thời rơi vào trọng kích.

Gã giống như thuyền nhỏ trôi nổi trên mặt biển, bị sóng lớn vừa đi vừa về xung kích, trong côn ảnh đầy trời bị đánh bên trái đụng phải, trên dưới tung bay, trên thân trải rộng vết thương, thê thảm không thôi.

Tôn Ngộ Không xa xa trông lại, nhìn Thẩm Lạc thi triển chiêu Bát thiên loạn bổng này, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh diễm.

Bất quá sau mấy tức, Yêu Phong đã chịu không được hơn ngàn trọng kích, mỗi một kích lực lượng đủ khai sơn phá thạch, đánh cho gã vết thương chồng chất.

Trong côn ảnh, bỗng truyền đến một tiếng rống nổi giận.

Một cỗ vòi rồng cuồng bạo từ đó thổi cuốn ra, thật vất vả mới tách lồng giam côn ảnh ra.

Yêu Phong từ đó xông ra, toàn thân đẫm máu nhìn về phía Thẩm Lạc, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng, gầm thét lên: "Thẩm Lạc, là ngươi bức ta đấy, vậy cùng chết đi."

Gào thét xong, gã đột nhiên đưa tay, trong lòng bàn tay hiện ra trảo thứ màu máu, đâm thẳng vào trái tim của mình.

Một cái chớp mắt tiếp theo, trảo thứ màu máu tăng vọt hồng quang, một cỗ ma khí nồng đậm vô cùng từ đó tràn ra ngoài, hóa thành một tầng huyết y bao phủ Yêu Phong vào trong.

Khí tức trên thân gã bắt đầu cực tốc tăng vọt, rất nhanh tới gần Thái Ất đỉnh phong.

Bên ngoài huyết y, bốc cháy lên ma diễm màu đỏ sậm, ở trong truyền ra từng đợt mãnh liệt khí tức Xi Vưu.

Ngay sau đó, Yêu Phong với một thân ma diễm thiêu đốt, đánh tới Thẩm Lạc.

Thân hình gã hóa thành một đạo tàn ảnh, tốc độ không biết nhanh hơn bao nhiêu lần trước kia, cơ hồ thuấn di xuất hiện trước người Thẩm Lạc.

Bất quá Thẩm Lạc đã tính toán trước, Huyền Hoàng Nhất Khí côn đã sớm quét ngang ra.

"Ầm" một tiếng vang trầm.

Huyền Hoàng Nhất Khí côn đập vào trên tay Yêu Phong đón đỡ, lập tức chấn động kịch liệt.

Lần này, Yêu Phong đúng là ngoài ý liệu không bị đánh lui, ngược lại cứng rắn chặn được trọng kích của Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc hơi nhíu mày, có chút ngạc nhiên, bất quá cũng không dừng lại, nâng lên một cước, đạp thật mạnh tới ngực Yêu Phong, mượn nhờ lực phản chấn kéo ra một chút khoảng cách với gã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận