Đại Mộng Chủ

Chương 1407: Lực lượng chân chính

Thần sắc Thẩm Lạc đột nhiên thay đổi, cơ hồ giống như phản xạ có điều kiện cúi người một cái tránh ra bên cạnh, đồng thời phất tay áo lên, một đạo kiếm quang màu đỏ bắn nhanh ra phía sau như điện.

"Đương" thanh âm trong trẻo truyền đến, Thuần Dương Kiếm ngăn trở một vệt kim quang, bên trong là thanh chùy màu vàng, hàn quang lập loè, sắc bén cực kỳ.

Nhưng không chờ Thẩm Lạc buông lỏng một hơi, hư không bên cạnh kim quang chớp liên tục, khoảng chừng bốn thanh chùy màu vàng giống nhau như đúc bắn ra, mang theo duệ phong gào thét đâm tới các nơi thân thể của hắn.

Phía sau hắn càng lặng yên không một tiếng động hiện ra một bàn tay màu trắng mơ hồ, nhẹ nhàng chụp tới sau lưng của hắn, không tản mát ra bất kỳ khí tức ba động gì.

Trong Hàn Băng đại trận, Ngao Quảng cảm ứng được pháp trận ba động, mở to mắt, vừa mới bắt gặp tình cảnh Thẩm Lạc bị tập kích, thần sắc lập tức đại biến, hai tay nhấc lên muốn làm gì.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một cột sáng màu lam từ bên cạnh phóng tới, lóe lên một cái rồi biến mất đánh vào trên người lão.

Từng mảnh lam quang nở rộ ra, một tòa băng sơn màu lam trống rỗng xuất hiện, bao thân thể Ngao Quảng vào bên trong, Ngao Quảng lập tức không thể động đậy.

Cơ hồ đồng thời, một mũi tên màu đỏ từ một phương hướng khác phóng tới, vậy mà không trở ngại chút nào chui vào trong núi băng, "Phốc phốc" đâm vào lưng Ngao Quảng, từ đó lộ ra trước ngực.

Ngao Hoằng cùng Ngao Trọng bên cạnh nhìn thấy đột biến trước mắt, cũng sắc mặt đại biến, liều lĩnh một đầu tiến vào trong pháp trận.

Nhưng lúc hai người chưa xông vào trong trận bỗng nghe một tiếng nổ vang rung trời.

Một trận bạo tạc kịch liệt từ trung tâm đại trận bộc phát, cuồn cuộn khí lãng mãnh liệt khuếch tán ra bốn phía, chấn vỡ vô số băng tinh, như mũi tên đánh tan ra bốn phương tám hướng.

Ngao Hoằng cùng Ngao Trọng quả thực nửa bước không lùi, đón mưa to băng tinh xông vào trong trận.

Hai người chỉ thấy trong đại trận, Ngao Quảng toàn thân đẫm máu ngã nhào trên mặt đất, toàn bộ sống lưng nổ tan ra, thân thể xuất hiện một cái động lớn, xương sống lưng đã không nhìn thấy, chỉ có thể thấy bên trong là một mảnh huyết nhục mơ hồ.

Vào thời khắc này, một bóng người màu vàng óng từ trong khí lãng đầy trời bay ngược tới, rơi vào cạnh Ngao Hoằng cùng Ngao Trọng, thình lình chính là Thẩm Lạc.

Cánh tay phải của hắn bị vạch ra hai vết thương, máu tươi chen chúc ra, bất quá vết thương không sâu, cũng không đáng ngại.

Thiên Đấu Kim Tôn cùng Thị Huyết Phiên xoay quanh người hắn, chính là dựa vào hai món bảo vật này biến nguy thành an, chỉ là Thiên Đấu Kim Tôn nổi lên hiện ra một chưởng ấn sâu hơn tấc, nhìn có chút chướng mắt.

Cách phía trước mấy trượng, một bóng người lảo đảo trở ra, chính là Ngao Vũ kia, gương mặt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc, tay phải mang theo một cái bao tay màu trắng, phía trên lưu chuyển bạch quang, linh khí kinh người.

Trong mắt Thẩm Lạc loé lên vẻ tàn khốc, hung hăng phất tay áo về phía nữ tử này, một đạo kiếm hồng màu đỏ hùng vĩ từ bên cạnh bắn ra, vô tận liệt diễm màu son từ phía trên bộc phát, trong nháy mắt hóa thành một đạo hỏa diễm kiếm hồng dài trăm trượng.

Một cỗ khốc nhiệt không gì sánh được bộc phát, phảng phất trong nháy mắt đi tới khốc nhiệt dung nham núi lửa.

Thần sắc Ngao Vũ khẽ biến, trên bao tay màu trắng toả sáng hào quang, vỗ tới hỏa diễm kiếm hồng, một bàn tay lớn màu trắng to bằng gian phòng trống rỗng xuất hiện, toàn thân chớp động tinh quang sáng óng ánh, chụp vào kiếm hồng.

Nhưng xích quang lóe lên, bàn tay lớn màu trắng bị chém thành hai khúc, hỏa diễm kiếm hồng tựa hồ không chậm chạp chút nào xuất hiện trước người Ngao Vũ vài thước, chém ngang ra.

Thần sắc Ngao Vũ đại biến, bao tay màu trắng kia thình lình lóe lên ly thể bắn ra, đón gió "Phần phật" biến lớn ngăn trước người.

Bất quá một bóng người như quỷ mị xuất hiện bên cạnh Ngao Vũ, kéo nàng nhanh chóng thối lui ra sau, lại là Bắc Hải Long Vương Ngao Thuận.

Ngao Thuận bấm niệm pháp quyết vung lên, năm đạo kim quang rời khỏi tay, chính là năm thanh chùy màu vàng vừa rồi, mỗi một cây biến lớn gần trượng, gào thét đâm về phía hỏa diễm kiếm hồng hùng vĩ.

"Khanh" "Khanh" "Khanh" liên tiếp mấy tiếng giao kích to lớn vang lên, bao tay màu trắng và năm thanh chùy màu vàng bị chém thành hai nửa.

Thẩm Lạc đang muốn bấm niệm pháp quyết thôi động kiếm hồng truy kích hai người, mười đoạn đoạn chùy màu vàng bị chém thành hai nữa đột nhiên bạo liệt ra, vô số kim quang lăng lệ phảng phất pháo bông nở rộ, phát ra tiếng vang kinh thiên động địa, hư không phụ cận rung chuyển theo, nổi lên sóng chấn động mắt thường có thể thấy được.

"Nhanh thu hồi phi kiếm, đó là Lôi Âm Kim Sát, chuyên phá kiếm khí, chớ bị đánh tan kiếm quang!" Thanh âm Hỏa Linh Tử vội vàng vang lên.

Thẩm Lạc nghe vậy thần sắc khẽ biến, lập tức bấm niệm pháp quyết triệu hồi phi kiếm, nhưng đã muộn, vô số đạo kim quang đánh vào trên hỏa diễm kiếm hồng.

Hỏa diễm kiếm hồng bị tạc đến cuồng thiểm lên, mặt ngoài hỏa diễm kiếm khí bị đánh tan gần nửa, cuồn cuộn bay ngược ra sau.

Thẩm Lạc vội vàng bấm niệm pháp quyết thu hồi Thuần Dương Kiếm, thân kiếm còn đang rung động không thôi, cũng may không tổn thương linh tính, vội vàng thu nhập vào thể nội ôn dưỡng.

Mà bên cạnh hai người Ngao Vũ hoa lên một cái, hai bóng người hiển hiện ra, chính là Nam Hải Long Vương Ngao Khâm cùng Tây Hải Long Vương Ngao Nhuận, trong tay đều cầm một cây đại cung hỏa hồng cùng một băng kính màu xanh da trời, hiển nhiên vừa rồi ám hại Ngao Quảng chính là bọn họ.

Bốn người đứng tại lối ra hầm băng, ngăn chặn đường ra duy nhất.

Ngao Vũ cũng lật tay lấy ra một lệnh bài màu xanh lam, phẩy về phía lối vào hầm băng.

Một đạo lam quang bắn vào băng bích xung quanh lối vào, nơi đó lam quang chớp liên tục, ba cây băng trụ màu lam trống rỗng xuất hiện, toả ra mảng lớn lam quang, ngưng tụ tại lối vào thành một màn sáng màu xanh lam thật dày, triệt để ngăn cách toàn bộ hầm băng và ngoại giới.

Thẩm Lạc thấy cảnh này, nhíu mày, nhưng cũng không tiếp tục xuất thủ.

Ngao Hoằng và Ngao Trọng đỡ Ngao Quảng dậy, phất tay lấy pháp lực phong bế vết thương, nhưng thất khiếu Ngao Quảng chảy ra máu tươi, khí tức đã cực kỳ yếu ớt, cách cái chết không xa.

Ngao Hoằng vội vàng lấy ra các loại đan dược, phù lục trị liệu, chữa thương cho Ngao Quảng.

"Vì sao các ngươi ám hại phụ vương ta?" Ngao Trọng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bốn người, trong mắt cơ hồ phun ra lửa, phẫn nộ tới cực điểm.

"Hiện nay Tam Giới cách cục đại biến, Nhân, Tiên, Yêu, Ma các tộc đều đang cố gắng tranh đoạt lợi ích phần mình, Long tộc ta hẳn là tìm kiếm lập trường của mình. Đại ca lại không chịu cải biến, tiếp tục làm chó săn cho Thiên Đình, khuyên như thế nào cũng không khuyên nổi, ngươi nói chúng ta phải làm sao?" Nam Hải Long Vương Ngao Khâm cười lạnh, mở miệng nói.

"Các ngươi muốn làm gì?" Lửa giận trong mắt Ngao Trọng hơi liễm, nhiều hơn mấy phần kinh ngạc, nghiêm nghị nói.

"Long tộc chúng ta mặc dù danh xưng Long Thần, từ Tổ Nguyên đã là một chi Yêu tộc, hẳn là Long tộc truy cầu chân chính chính là nắm giữ lực lượng!" Tây Hải Long Vương Ngao Nhuận cười ha hả, đột nhiên đưa tay nắm trảo trước ngực.

Chỉ thấy trong đôi mắt gã bay ra một sợi sương mù màu vàng, trong tay trảo lập tức hiện ra một vụ cầu màu vàng to lớn, trên đó quấn quanh kim vụ hình rồng, một cỗ linh áp cường hoành không gì sánh được, dị thường bá đạo lập tức bộc phát ra, đến gần cảnh giới Thái Ất.

Thân thể Thẩm Lạc khẽ run lên, kim quang trên tay Ngao Nhuận cho hắn cảm giác áp bách rất lớn.

Mà thân thể Ngao Hoằng, Ngao Trọng run rẩy càng thêm lợi hại, đầu gối hơi cong xuống, tựa hồ muốn quỳ xuống bái lạy kim quang kia, bất quá tu vi hai người cũng không yếu, khẽ quát một tiếng mới đứng vững lại thân thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận