Đại Mộng Chủ

Chương 1800: Trầm luân

Cùng lúc đó, bên trong Bạch Y Động trận văn màu vàng đã biến mất, toàn bộ động quật tối đen như mực, mùi thịt sống cháy khét khó chịu khắp nơi, trên mặt đất không có thân ảnh Thẩm Lạc, chỉ có một nhục thể không còn hình người nằm trên mặt đất.

Bên ngoài nhục thể kia bao trùm bởi một tầng huyết nhục cháy đen, còn bốc lên từng tia từng sợi khói trắng, dù không chín hoàn toàn, cũng đã có bảy tám phần rồi.

Nhưng vào lúc này, nhục thể đột nhiên động đậy.

"Két" một tiếng thanh thúy, vang vọng trong động quật vô cùng rõ ràng.

Ngay sau đó, bên ngoài nhục thể màu đen kia nứt một khe hở, một tia sáng xanh lục như phỉ thúy thẩm thấu bên ngoài.

"Rắc rắc…"

Một tiếng tiếp một tiếng vỡ vụn vang lên, khe nứt đột nhiên lan tràn như mạng nhện, toàn bộ khe nứt đều tràn ngập ánh sáng màu lục ngọc.

Đột nhiên, trên nhục thể màu đen chợt khai mở một lỗ thủng lớn, một cánh tay nhô khỏi nhục thể màu đen, cánh tay trong suốt như noãn ngọc, vậy mà có thể nhìn thấy cả xương cốt màu vàng bên trong.

Sau khi cánh tay xuất hiện, đột nhiên khẽ chống trên mặt đất, nâng tấm lưng gầy trơ lên, triệt để phá nát nhục thể màu đen kia, một thân ảnh lõa thể vô cùng gầy gò ngồi dậy.

Hiện tại nhìn Thẩm Lạc giống như dân gặp nạn đói, toàn thân gầy đến chỉ còn da bọc xương, nhưng da thịt lại tản mát nhàn nhạt quang trạch trong suốt, bên trong hiển lộ bộ khung xương màu vàng, ẩn hiện kim sắc quang mang.

Mà đan điền của hắn, mai Thái Thanh Đan cuối cùng đang yếu ớt lập loè lục quang phỉ thúy.

Thẩm Lạc gian nan ngẩng đầu, bỗng nhiên hơi cau mũi, mãnh liệt hít một hơi.

Chỉ một thoáng, bốn phía xung quanh nổi gió lớn, từng đạo từng đạo thiên địa linh khí cực tốc tụ tập đến, bay vào bên trong mũi của hắn, sau đó chuyển xuống cổ họng, thân thể của hắn cũng theo đó nhanh chóng bành trướng, hoá to như vạc nước.

Thẩm Lạc lại phun khí, khóe miệng phun trào sương mù màu trắng, thân thể bành trướng cũng bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ, dần dần khôi phục diện mạo như trước…

Đôi mắt của hắn tựa như sao trời, lóe sáng quang mang rạng rỡ, tuỳ tiện vung tay, một bộ pháp bào màu xanh đã xuất hiện trên thân, toàn thân trên dưới thập phần tiếp cận Thân Thể Lưu Ly rồi.

Thẩm Lạc không quá cẩn thận cảm thụ thân thể biến hóa, mà thừa dịp vừa mới tiến cấp Thái Ất, thiên địa linh khí chỗ này nồng đậm, vả lại lỗ chân lông quanh người hắn thư giãn chưa khép kín, tiếp tục củng cố tu vi bản thân.

Hắn một lần nữa khoanh chân tĩnh toạ, nhấc tay vung lên, dọn sạch tất cả cặn bã thể xác trước người, sau đó hai tay bấm niệm pháp quyết, quanh thân toả sáng quang mang.

Một chớp mắt tiếp theo, Thẩm Lạc kinh hãi phát hiện.

Thiên địa linh khí xung quanh theo hắn dẫn dắt, điên cuồng dũng mãnh dung nhập vào trong cơ thể hắn, mà đan điền của hắn cũng giống như Thao Thiết, không biết thỏa mãn thôn phệ thiên địa linh khí xung quanh mình.

"Nhanh hơn trước thật nhiều!" Thẩm Lạc cảm khái nói.

Tốc độ tiếp dẫn thiên địa linh khí của hắn vốn nhanh hơn người khác nhiều, mà bây giờ gần như đã tăng nhanh gấp đôi.

Tâm niệm Thẩm Lạc trầm xuống, bắt đầu tâm vô bàng vụ, tiếp tục điên cuồng thôn phệ thiên địa linh khí.

Đảo mắt đã qua một ngày.

Lúc nửa đêm, Thẩm Lạc chợt tỉnh lại từ trong trạng thái đắm chìm hấp thụ thiên địa linh khí.

Thời khắc này, toàn thân hắn vững vàng tản mát ba động linh lực của Thái Ất sơ kỳ, nhưng vẫn còn tiếp tục hấp thu thiên địa linh khí, cũng không hoàn toàn ngừng lại.

Thần sắc Thẩm Lạc hơi đổi, cúi đầu nhìn thoáng qua mặt đất, lần nữa chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Thần niệm của hắn một đường nội thị đến đan điền, trong đan điền mai Thái Thanh Đan đang phát huy dược lực, phụ trợ Thẩm Lạc hấp thụ chuyển hóa thiên địa linh khí.

Thần niệm của Thẩm Lạc hơi dừng, sau nó thuận theo thân, một đường kéo dài xuống lòng đất.

Vừa rồi, khi hắn hấp thu thiên địa linh khí nơi đây, đột nhiên cảm nhận được một tia linh khí kì lạ mang khí tức âm hàn, từ lòng đất toát ra, cũng dung nhập vào trong cơ thể hắn.

Thần thức Thẩm Lạc thuận theo tia linh khí này một đường thăm dò xuống lòng đất, không qua bao lâu hắn phát hiện dưới lòng đất có một linh mạch hơi tráng kiện, một đường kéo dài đến sâu trong lòng đất Phổ Đà Sơn.

"Cái này… Linh mạch Phổ Đà Sơn?" Thẩm Lạc hơi căng thẳng.

Một địa phương sở dĩ có thể trở thành động thiên phúc địa, được người chọn khai tông lập phái, tự nhiên bởi nơi đó có địa linh, phong thuỷ không tầm thường, mà lòng đất phải chăng có linh mạch, cũng vô cùng trọng yếu.

Phổ Đà Sơn sở dĩ có thể trở thành căn cơ của một tông, đầu linh mạch này hẳn cũng nằm trong những điểm mấu chốt.

Thẩm Lạc vô thức muốn rời khỏi nơi đây, linh mạch này dù sao cũng can hệ đến lợi ích của Phổ Đà Sơn.

Nhưng mà, trong nháy mắt khi hắn có suy nghĩ này, trong cơ thể hắn đột ngột phát sinh dị biến.

Mầm móng màu đen một mực an tĩnh bên trong cánh tay hắn, lúc này xuất hiện dị động, sợi rễ màu đen đột nhiên ngoe nguẩy rời cánh tay, không một tiếng động đâm xuyên hư không, đâm vào linh mạch của Phổ Đà Sơn.

Sợi rễ màu đen vừa xâm nhập vào bên trong linh mạch, mầm móng màu đen kia cũng bắt đầu toả sáng hắc quang.

Trong nháy mắt, linh lực bên trong linh mạch thoát khỏi khống chế của địa linh, thuận theo sợi rễ, điên cuồng dũng mãnh lao vào thể nội của Thẩm Lạc, tốc độ nhanh hơn lúc hắn tiếp dẫn hấp thu thiên địa linh khí gấp mười.

Pháp lực thể nội Thẩm Lạc nhanh chóng tăng trưởng, đồng thời linh lực bên trong linh mạch của Phổ Đà Sơn nhanh chóng xói mòn, thiên địa linh khí toàn bộ Phổ Đà Sơn cũng bắt đầu hỗn loạn.

Các nơi trong Phổ Đà Sơn, đều có người bị kinh động, đám người cũng không biết sự tình đang phát sinh, trong lúc nhất thời lòng người bàng hoàng.

Bên ngoài Bạch Y Động, Nhiếp Thải Châu thấy Thẩm Lạc chậm chạp không ra, vốn nóng lòng không thôi, lúc này đột nhiên cảm nhận được thiên địa linh khí quanh mình biến hóa, thần sắc không khỏi hơi đổi.

Nhiếp Thải Châu suy đoán có khả năng liên quan đến Thẩm Lạc, nhưng dù sao mình cũng không phải tu sĩ Thái Ất, không cách nào kết luận.

Ngay lúc nàng đang do dự có nên tiến vào Bạch Y Động xem xét tình huống hay không, chợt thấy một bóng người từ đằng xa bay nhanh đến, trong chớp mắt xuất hiện bên ngoài Bạch Y Động.

"Sư phụ." Nhiếp Thải Châu vội vàng nghênh đón.

"Sau rồi nói." Thanh Liên tiên tử trực tiếp đi qua Nhiếp Thải Châu, đi tới trước Bạch Y Động.

Nàng nhấc tay vung lên, trực tiếp phá giải cấm chế động quật, một bước bước vào trong động.

Bế quan tu luyện kiêng kỵ nhất bị người đột nhiên quấy nhiễu, nếu người bế quan đang trong giai đoạn quan đầu khẩn yếu, thậm chí sẽ nguy hiểm đến tính mạng, cho nên Nhiếp Thải Châu cùng Hắc Hùng Tinh không khỏi kinh hãi, vội vàng đi theo.

"Thẩm Lạc, mau dừng lại." Thanh âm Thanh Liên tiên tử bỗng nhiên vang lên, ngữ khí thập phần vội vàng.

Thẩm Lạc còn đang trầm luân trong mầm móng màu đen kia, vui sướng điên cuồng hấp thu linh lực trong linh mạch, trong lúc nhất thời cũng không lập tức dừng lại động tác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận