Đại Mộng Chủ

Chương 1325: Tiên cảnh Phương Thốn sơn

Thẩm Lạc vốn chỉ muốn nhìn một chút Trường Thọ thôn trước tai biến, kết quả phát hiện không giống với trong mộng cảnh đã thấy.

Trải qua lần này, ánh mắt Phủ Đông Lai nhìn Thẩm Lạc càng thêm kì quái.

Hai người đi dọc theo lộ tuyến địa đồ phác thảo ra, bôn ba mấy canh giờ, rốt cuộc đi tới dưới tòa sơn phong hùng vĩ kia.

Nhưng xuất hiện trước mặt bọn hắn, lại là từng mảnh từng mảnh vách núi xanh lè thẳng đứng, căn bản không nhìn thấy đường lên núi.

"Thẩm huynh, đồ này. . . Thật đúng không?" Phủ Đông Lai không khỏi hỏi.

Đối với câu hỏi của Phủ Đông Lai, Thẩm Lạc không trực tiếp trả lời.

Hắn nhìn cảnh tượng trước mắt có chút quen thuộc, căn cứ địa hình đặc thù trong trí nhớ, không tốn bao nhiêu công phu, ngay trước một vách đá tìm tới một khối đá to lớn nhô ra.

"Phủ huynh, ngươi xem nơi này." Thẩm Lạc chỉ vào một chỗ vòng tròn màu đen vẽ trên địa đồ, nói.

Phủ Đông Lai nhìn một lát, lông mày cau lại, lấy khối cự thạch này tham khảo quan sát một lát, mở miệng nói: "Vòng tròn này vẽ cũng không giống tảng đá kia?"

Thẩm Lạc cười không nói, mang theo gã đi đến gần cự thạch, dưới đáy là một cửa hang ẩn giấu mới hiển lộ ra.

"A, nguyên lai vòng tròn vẽ là cửa hang này. . ." Phủ Đông Lai mạnh mẽ đập trán, bừng tỉnh đại ngộ nói.

Bọn hắn đầu tiên là đi vào cửa hang, sau đó dọc theo thông đạo trong sơn động một đường dốc đi lên, đi trong ngọn núi này mấy trăm trượng, mới ra một cửa hang trên vách núi đá phía sau Phương Thốn sơn.

Ra cửa hang, trước mắt là một đường mòn lên núi do đá cuội lát thành, một mực thông hướng rừng sâu núi cao nơi xa.

Hai người Thẩm Lạc đi dọc theo đường mòn chừng hai, ba dặm, phía trước rốt cuộc xuất hiện một đường núi lát đá xanh rộng lớn.

Chỗ đường lên núi, đứng lặng một cổng đền bằng gỗ cao hơn một trượng, phía trên treo ngược một tấm biển viết ba chữ to "Phương Thốn sơn", phía dưới tấm biển bên phải rìa đường thì dựng thẳng một khối đá xanh cao ba thước.

Trên tảng đá khắc bốn chữ cổ triện lớn: "Vấn đạo tại tâm".

Hai người chưa đi đến cổng gỗ đã cảm nhận bên đó có trận trận ba động linh lực mãnh liệt truyền đến.

Lúc bọn hắn tới gần, quả nhiên cảm nhận được một cỗ áp bách có chút cường đại từ hư không phía trong cửa sinh ra, ở trong mang theo lực lượng chối bỏ.

Thẩm Lạc đi ra phía trước, đưa tay nhấn tới hư không bên trong cửa.

Trong hư không lập tức chớp động lưu quang, hiện ra ngũ thải huyễn quang sáng ngời, bàn tay căn bản không thể xuyên thấu.

Cùng lúc đó, lưu quang từ chỗ cửa lan tràn ra, trong nháy mắt hóa thành một màn sáng to lớn vô cùng che trời, bao phủ toàn bộ Phương Thốn sơn vào trong đó.

Ngay sau đó, màn sáng năm màu trong cửa hơi lóe lên, một cỗ ba động linh lực cường liệt khuấy động lên, ép Thẩm Lạc lui lại một chút.

Sau đó, một thanh âm thanh lãnh từ trong cửa truyền ra:

"Phương Thốn sơn phong sơn đóng cửa, hết thảy khách tới, tạm không tiếp đãi, hai vị đạo hữu xin tự trở về."

Hai người Thẩm Lạc nghe vậy, nhìn nhau một chút.

"Vãn bối Ma tộc Phủ Đông Lai, cầu xin lên núi, muốn làm môn hạ, xin phá lệ cho vào." Phủ Đông Lai vận chuyển pháp lực, cao giọng quát, tiếng như hổ khiếu, rung khắp sơn lâm.

"Bản môn đã phong sơn, cũng không tiếp nhận người mới, trong vòng trăm năm, không còn thu đệ tử các nơi." Thanh âm kia vang lên lần nữa, vẫn như cũ không mang theo một tia tình cảm.

Thẩm Lạc nghe vậy, do dự một chút, cũng vận chuyển pháp lực, mở miệng quát:

"Vãn bối Thẩm Lạc, tu sĩ Nhân tộc, muốn lên núi bái kiến tổ sư, xin tiền bối cho vào."

Nói xong, Thẩm Lạc tự vận chuyển công pháp Hoàng Đình Kinh, không chút che giấu chính mình là tu sĩ Chân Tiên sơ kỳ cường đại.

"Ngươi là người phương nào, từ chỗ nào truyền thừa công pháp Phương Thốn sơn ta?" Thanh âm kia vang lên lần nữa, trong giọng nói rõ ràng nhiều hơn mấy phần cấp bách.

"Hồi bẩm tiền bối, công pháp vãn bối truyền thừa không thể bẩm báo, cần chờ gặp tổ sư mới có thể cáo tri." Thẩm Lạc ra vẻ bí ẩn nói.

"Lớn mật, ngươi có biết chưa được bản môn đồng ý, tự mình học trộm công pháp bản môn, chính là trọng tội không?" Tiếng nói vang lên, một bóng người màu xanh từ trong màn sáng năm màu xuyên thân ra, rơi thẳng trước hai người Thẩm Lạc.

Người tới là một tu sĩ mang đạo bào màu xanh, xương gò má hơi cao, khuôn mặt nghiêm trang, toàn thân tản ra ba động Chân Tiên trung kỳ cường đại, áp bách về phía hai người Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc vận chuyển công pháp Hoàng Đình Kinh không thôi, khí tức trên thân không yếu chút nào, chính diện đón lấy người kia.

Đạo nhân mặc thanh bào thấy thế, trong mắt lóe lên vẻ tức giận, quát: "Rốt cuộc người học được công pháp Hoàng Đình Kinh từ chỗ nào, còn không báo?"

Thẩm Lạc cau mày lại, trong lòng cũng sinh ra bất mãn với bộ dạng khí thế hùng hổ dọa người của người này.

"Tự nhiên là học được từ tổ sư, ngươi hẳn là muốn hỏi tổ sư chịu tội?" Thẩm Lạc không kiêu ngạo không tự ti nói.

Lời nói của hắn cũng không sai, chính mình vẫn luôn tự tu tập, tuy không được truyền thụ trực tiếp, nhưng vẫn đích xác là học được từ Bồ Đề tổ sư bên kia.

"Ngươi đã không chịu nói, vậy ta tự mình tới tìm." Đạo nhân mặc thanh bào nghe vậy, cũng không nói nhảm, đưa ra một chưởng vỗ xuống đỉnh đầu Thẩm Lạc.

Trong lòng Thẩm Lạc căng thẳng, đang muốn hành động, bỗng một bóng người từ trong ngũ thải hư quang cánh cửa xuyên thân ra.

"Giác Minh sư huynh, mau dừng tay." Người đến là một đạo đồng cũng mặc đạo bào màu xanh.

Nghe lời đó, Giác Minh lập tức ngừng lại, thu hồi thủ chưởng.

"Xuân Thu sư đệ, ngươi đây là ý gì?" Giác Minh không hiểu hỏi.

"Đây là ý của lão tổ, nói để cho ta dẫn bọn họ đi lên xem một chút." Tiểu đồng được gọi là "Xuân Thu" vội vàng chắp tay một cái, nói.

"Sư tôn muốn gặp bọn hắn?" Giác Minh có chút ngạc nhiên.

"Ừm." Xuân Thu lần nữa gật đầu.

"Tốt . . . Vậy có cần sư huynh hỗ trợ áp giải bọn hắn không?" Giác Minh hơi chần chừ, mở miệng hỏi.

"Sư tôn không nói, vậy hẳn là cũng không cần, thật cảm tạ sư huynh." Xuân Thu lắc đầu, chững chạc đàng hoàng nói.

Giác Minh nghe vậy, lúc này cũng không dây dưa nữa, mở miệng nói: "Vậy giao cho ngươi."

Nói xong, gã quay người lại, mấy bước đi vào trong màn sáng cổng, thân ảnh chợt biến mất không thấy.

"Hai vị, mời đi theo ta." Tiểu đạo đồng hướng về phía hai người ôn hòa cười một tiếng.

Nói xong, tay gã kết ấn, lấy ra một tấm bùa dán trên màn sáng cánh cổng.

Chỉ thấy ngũ thải lưu quang trên đó chớp động, một thông đạo hình tròn trống rỗng không ngừng mở rộng, cho đến khi cao đến một người mới dừng lại.

Tiểu đạo đồng bước một bước vào, Thẩm Lạc và Phủ Đông Lai cũng theo sát phía sau đi vào.

Ba người tiến vào, chỗ trống trên cửa dần dần bị ngũ thải huyễn quang từ xung quanh vọt tới bổ sung, một lần nữa dung hợp biến mất.

"Xin mời hai vị đi theo ta." Tiểu đạo đồng nói, đi trên con đường lên núi phía trước dẫn đường.

Hai người Thẩm Lạc đi theo phía sau, bắt đầu leo dọc theo đường núi.

Khác với năm đó Thẩm Lạc tiến vào Phương Thốn sơn, đầy mắt là kiến trúc tổn hại, rìa đường là từng chồng bạch cốt, hiện tại chỉ thấy tường đỏ ngói xanh thấp thoáng trong dãy cây xanh.

Thẩm Lạc không thể không thừa nhận, lúc Phương Thốn sơn chưa bị hủy, thật có thể xưng là động thiên phúc địa, nhân gian tiên cảnh.

Trong núi trải rộng đình đài lầu các, cầu vồng nối liền nhau, ở trong có thể thấy được linh lộc nhảy vọt, Tiên Hạc nhảy múa, cảnh sắc khí tượng an lành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận