Đại Mộng Chủ

Chương 1145: Mời đi Vân Mộng Trạch

Bên ngoài Ngũ Trang quan, trên đường nhỏ thềm đá uốn lượn xuống núi.

Thẩm Lạc không trực tiếp ngự không phi hành, mà chắp tay sau lưng chậm rãi đi xuống núi, trên đường đi cảm thụ được gió núi thổi nhẹ qua, trong đầu suy nghĩ được mất lần đi Ngũ Trang quan này.

Nhân Sâm Quả Thụ được cứu sống, việc này đã qua một đoạn thời gian, nhưng liên quan đến Sư Đà lĩnh, lại ẩn ẩn khiến Thẩm Lạc không an tâm, thế là hắn dự định trước khi đến Thiên Cơ thành, đi một chuyến đến Sư Đà lĩnh.

Đến đó là muốn dò xét một chút tình huống Âm Dương Lưỡng Khí Bình, thứ hai là xem một chút Phủ Đông Lai.

Từ sau Tam Giới võ hội, Phủ Đông Lai liền trở về Sư Đà lĩnh, nói là muốn điều tra một chút chuyện Ma Hư Địa Long xuất hiện trong bí cảnh, sau khi đi thì hai người mất liên lạc đến giờ.

Mặt khác, Thẩm Lạc cũng muốn biết kết quả y điều tra thế nào.

Hắn luôn cảm thấy giữa những chuyện này có vẻ như không liên quan, nhưng bên trong tựa hồ có một sợi dây bí ẩn xâu chuỗi lại.

"Thẩm đại ca. . ." Lúc đang cân nhắc, sau lưng Thẩm Lạc đột nhiên truyền đến một thanh âm nữ tử.

Kèm theo, là một trận âm thanh chuông bạc nhẹ vang êm tai.

"Man Nhi cô nương, ngươi không phải dự định ở lại mấy ngày à?" Thẩm Lạc kinh ngạc hỏi.

"Thẩm đại ca, ta đã đổi ý, quyết định trước đi một chuyến đến Vân Mộng trạch." Vu Man Nhi đuổi theo, vừa cười vừa nói.

"Vân Mộng trạch?" Thẩm Lạc âm thầm trầm ngâm.

"Ta hi vọng ngươi có thể theo giúp ta một chuyến." Vu Man Nhi ngay thẳng nói.

Thẩm Lạc nghe vậy sững sờ, có chút ngạc nhiên.

Hắn vô thức muốn cự tuyệt, bởi vì trước mắt chuyện trọng yếu nhất là tiến về Thiên Cơ thành, tìm biện pháp chữa trị gối ngọc.

Tiến về Sư Đà lĩnh, cũng bất quá là tiện đường mà thôi.

Về phần Vân Mộng trạch, hiển nhiên không ở trong kế hoạch của hắn.

"Lần này đi Vân Mộng trạch, có nguy hiểm gì không?" Nhưng ngay lúc hắn sắp nói cự tuyệt, bỗng lại thay đổi.

"Ta cũng không biết." Vu Man Nhi có chút ngượng ngùng lắc đầu.

Ngay sau đó, nàng lại bổ sung: "Trước kia chưa từng đi qua, chỉ là nghe sư phụ nói, đó là một mảnh đầm lầy diện tích lớn như hải dương."

"Vì sao ngươi muốn đến đó?" Thẩm Lạc nghi ngờ hỏi.

"Thẩm đại ca, ngươi còn nhớ không, sở dĩ ta đến Ngũ Trang quan, là vì cái gì?" Vu Man Nhi nháy nháy mắt, hỏi.

Thẩm Lạc cau mày lại, nhẹ gật đầu.

Hắn đương nhiên nhớ kỹ, Vu Man Nhi là vì cầu lấy chất lỏng ban nguyên Nhân Sâm Quả Thụ, mới vụng trộm trốn khỏi Thần Mộc Lâm, tới Ngũ Trang quan.

"Nghe nói chỗ sâu Vân Mộng trạch cũng có một gốc Ngân Hạnh Thần Thụ, thụ linh không biết mấy vạn năm, nó cũng có linh dịch thai nghén, ta muốn đến thu thập một chút, trở về gia cố cấm chế thần mộc bản tộc. Như vậy có lẽ giảm bớt số lần ma hồn bạo động, cũng làm cho tộc nhân giảm bớt thương vong." Đôi mắt Vu Man Nhi tỏa sáng, nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia áy náy.

Vu Man Nhi mới vừa vặn hỗ trợ cứu sống Nhân Sâm Quả Thụ, chuyện này đối với Thẩm Lạc là ân tình lớn lao, mà hắn lại vô thức muốn cự tuyệt nàng xin giúp đỡ, thật sự là có chút không hợp tình hợp lý.

"Thẩm đại ca, ngươi có gì khó xử à? Ngươi nếu có chuyện khẩn yếu cần làm, việc này coi như thôi đi, một mình ta đi cũng không vấn đề." Vu Man Nhi thấy Thẩm Lạc do dự, vội áy náy nói.

Thẩm Lạc thấy thế, cười cười, mở miệng nói:

"Được rồi, cũng không phải có chuyện gì khẩn yếu, trước đi cùng ngươi một chuyến đến Vân Mộng trạch. Trước kia đã từng thấy trong sách, nghe nói Vân Mộng trạch có 'Trời quang mây tạnh, muôn hình vạn trạng', lần này vừa vặn có cơ hội đi nghiệm chứng một phen."

"Thế nhưng . . ." Vu Man Nhi chần chừ nói.

"Không có gì là không thể, lúc trước ngươi giúp ta cứu sống Nhân Sâm Quả Thụ, tránh khỏi mẫu thuẫn giữa Đại Đường quan phủ và Ngũ Trang quan, lần này ta đi cùng ngươi một chuyến đến Vân Mộng trạch, cũng coi như trả lại ngươi một món nợ ân tình." Thẩm Lạc cười nói.

"Ta hỗ trợ cứu Nhân Sâm Quả Thụ, cũng là có tư tâm. . ." Vu Man Nhi có chút xấu hổ nói.

"Cái này ta mặc kệ, dù sao nhân tình ta nhất định phải trả, bất quá nếu ngươi không muốn, vậy ta cũng không miễn cưỡng." Thẩm Lạc ra vẻ không quan trọng nói.

"Tự nhiên là muốn." Vu Man Nhi thấy thế, vội vàng nói.

"Vậy tốt, chúng ta lập tức xuất phát?" Thẩm Lạc dò hỏi.

"Được." Vu Man Nhi tươi cười, lập tức gật đầu.

Thẩm Lạc cũng thu hồi tất cả suy nghĩ, hai người khống chế phi thuyền, lúc này xông lên trời.

. . .

Sau mấy tháng.

Bên ngoài Vân Mộng trạch, đứng lặng một toà thành nhỏ giáp giới với đầm nước.

Cửa thành đang mở, trong ngoài cửa thành chỉ có mười mấy quân tốt mang giáp đóng giữ, nhìn xem là biết phòng ngự lỏng lẻo.

Trong cửa thành là một con đường đi có chút náo nhiệt.

Giờ phút này đang là buổi chợ sáng, khắp hai bên đường phố đều là chiếu rơm đơn giản lót thành, trên chiếu rơm đặt trái cây rau quả, phía sau chiếu rơm là đám tiểu thương, từng kẻ mở cuống họng, ra sức kêu gọi sinh ý.

Đi theo con đường vào sâu bên trong, có các cửa hàng tửu quán phân bố lai rai, trừ một ít làm sinh ý buổi sáng, phần lớn đều mở hé cửa, còn chưa tới lúc chính thức buôn bán.

Nhưng trên đường phố, đám người đi lại vội vàng không ít, trong đông đảo thân ảnh nhàn nhã, một nam tử mặc áo xanh thân hình thẳng tắp, đang cùng một nữ tử mỹ mạo mặc vải xanh quần trắng cùng đi, hai người giả cư dân thành nhỏ nhưng khác biệt không nhỏ, ở trong đám người lộ ra thập phần đột ngột.

Đặc biệt là trên người nữ tử sáng loáng ngân sức, lúc đi lại kiểu gì cũng sẽ phát ra tiếng đinh đang thanh thúy, thêm nữa dung mạo nàng xinh đẹp động lòng người, trên đường đi khiến không ít người đi đường chú ý.

Bọn hắn tự nhiên chính là Thẩm Lạc và Vu Man Nhi đang chuẩn bị tiến về Vân Mộng trạch.

Vu Man Nhi không để ý người qua đường hiếu kỳ dò xét nàng chút nào, hoặc là nói, giờ phút này nàng cũng đầy mắt tò mò, không ngừng đánh giá người đi đường xung quanh gặp thoáng qua, cùng hết thảy bày biện ven đường.

Nàng từ nhỏ lớn lên trong Thần Mộc Lâm, hiểu về bên ngoài cơ hồ đều là nghe từ mẹ và sư phụ.

Mà lúc trước lần đầu đi ra, cũng là trực tiếp ngự không phi hành tới Ngũ Trang quan, ven đường nghỉ chân cũng đều chọn lựa nơi núi cao rừng rậm, ít ai lui tới, chưa bao giờ giống hiện tại chủ động tiến vào thành trì dòng người dày đặc như thế này.

Cho nên nhìn thấy hết thảy, đối với nàng rất có lực hấp dẫn.

Trên thực tế, bọn hắn trên đường chạy đến nơi này, Thẩm Lạc dễ dàng phát hiện ra điểm này, cố ý mang nàng tới mấy thành trì đặt chân, dừng lại một đoạn thời gian.

Nhưng dù như thế, Vu Man Nhi mỗi khi đến một thành trì mới, vẫn cảm thấy mới lạ không gì sánh được.

Bất quá, hai người hôm nay tiến vào tòa thành nhỏ này, lại không phải vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Vu Man Nhi, mà là vì mua sắm một ít đồ vật thiết yếu để tiến vào Vân Mộng trạch.

Hai người đi dọc theo đường tiến vào trong thành, càng đi vào nội thành, bên đường càng lộ ra quạnh quẽ.

"Thẩm đại ca, trong loại thành nhỏ này, thật có thể mua được Lộ Dẫn Đăng sao?" Vu Man Nhi có chút hoài nghi hỏi.

"Ngươi chớ xem thường dạng thành nhỏ này. Tục ngữ nói, lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước, tòa thành nhỏ này gần Vân Mộng trạch, sở dĩ có thể đứng lặng ngàn năm, trên thực tế dựa vào chính là địa lợi gần Vân Mộng trạch. Mặc kệ là tán tu tiến vào trong Vân Mộng trạch tìm kiếm cơ duyên, hay là tu sĩ tông môn tới đây lịch luyện, cũng sẽ nghỉ chân nơi đây. Mà Lộ Dẫn Đăng là đồ vật thiết yếu để tiến vào Vân Mộng trạch, trong thành tự nhiên không thể thiếu chỗ bán." Thẩm Lạc cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận