Đại Mộng Chủ

Chương 1956: Ngăn cản

Thẩm Lạc rùng mình, không thể truy kích Viên tổ và Mê Tô, hắn tế khởi Huyết Phách Nguyên Phiên, hóa thành một màn hào quang màu máu bảo vệ bản thân.

Ba mươi hai thanh Thuần Dương Kiếm cũng bay múa quanh thân, tạo thành một tầng phòng ngự phía sau màn huyết quang.

Hắn vừa làm xong những thứ này, khe hở không gian đã gào thét đánh đến, đánh vào màn huyết quang.

"Xoẹt" Một tiếng xé vải vang lên.

Màn huyết quang chấn động kịch liệt, khó khăn chống đỡ vài đạo khe hở không gian, nhưng lại có hơn mười mấy đạo khe hở không gian to lớn tiếp tục đánh đến, trảm phá lớp bảo hộ của Huyết Phách Nguyên Phiên.

Thẩm Lạc cả kinh, vội vàng thôi động ba mươi hai thanh Thuần Dương Kiếm đang bay lượn quanh người, , từng đạo từng đạo kiếm khí màu đỏ chém về phía những khe hở không gian, mỗi đạo kiếm khí ẩn chứa pháp tắc viêm bạo mạnh mẽ.

"Ầm ầm" Liên tiếp tiếng nổ lớn vang lên, hư không phụ cận chấn động lần nữa, khe hở không gian đã bị đánh nát hoặc bị đánh bay, hơn mười thanh Thuần Dương Kiếm tán loạn hồng quang, ong minh không thôi, hiển nhiên linh tính bị hao tổn không nhẹ.

Thần sắc Thẩm Lạc khẽ biến, trong Thuần Dương Kiếm hắn dung luyện thêm Chu Tước Thạch, cứng rắn vô cùng, vậy mà không chịu nổi một kích của khe hở không gian.

"Thẩm tiểu tử, trong khe hở không gian kia lực lượng không gian phi thường nồng đậm, trong đó tựa hồ còn ẩn chứa nhiều lực lượng khác, khe hở không gian kia uy lực lớn hơn khe hở không gian bình thường. Chớ khinh thường, hãy dùng Sơn Hà Xã Tắc Đồ phòng ngự!" Thanh âm Hỏa Linh Tử vang lên.

Vừa rồi Thẩm Lạc thật sự có chút khinh thường, lúc này triệu hồi ba mươi hai thanh Thuần Dương Kiếm, thu nhập đan điền ôn dưỡng, đồng thời phất tay áo vung lên.

Sơn Hà Xã Tắc Đồ hóa thành một đạo dải lụa màu trắng, hình thành màn ánh sáng màu trắng bao phủ xung quanh hắn, thay thế phi kiếm phòng ngự.

Về phần, đám người Tôn Ngộ Không bị không gian phong bạo thổi đến bay tứ tán, hiện tại khó mà lưu tâm giúp đỡ bọn họ, lấy thần thông của bọn họ, hẳn đủ tự vệ.

Phô thiên cái địa khe hở không gian gào thét đánh đến, nhưng Sơn Hà Xã Tắc Đồ ẩn chứa lực lượng không gian, phòng ngự mạnh hơn Thuần Dương Kiếm nhiều, lại thêm Huyết Phách Nguyên Phiên hỗ trợ, tất cả khe hở không gian đánh đến đã bị ngăn cản.

Một nơi nào đó trong Tiểu Tây Thiên, không gian nơi đó chợt ba động, một thân ảnh màu vàng im ắng xuất hiện, thình lình chính là tàn hồn Hiên Viên.

"A, Đại Luân Minh Vương Trận bị đã phá? Người nào có thần thông bực này?" Tàn hồn Hiên Viên nhìn phương hướng Vạn Phật Kim Tháp, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Y lập tức nhắm mắt lại, lông mày chớp động kim quang, tựa hồ đang thi triển thần thông dò xét nào đó.

"Cỗ khí tức này... Là Nguyên Cốt Ma Khí của Xi Vưu! Bên trong Vạn Phật Kim Tháp sao lại có Nguyên Cốt Ma Khí?" Tàn hồn Hiên Viên bỗng nhiên biến sắc, đang muốn động thân đi đến Vạn Phật Kim Tháp, đột nhiên quay người nhìn lại phía sau.

"Xem ra đúng là Nguyên Cốt Ma Khí, vậy mà phái một cao thủ Thiên Tôn đến." Lông mày y nhíu lên, thân hình thoắt một cái biến mất.

Trước một hẻm núi to lớn, một đạo hắc quang từ trên không trung lao xuống, rơi vào bên cạnh một vách núi to lớn.

Hắc mang phiêu tán, hiển hiện hai thân ảnh, một trong số đó là Yêu Phong, một người khác là nam tử trung niên, thân thể to lớn mặc một bộ áo bào xám cũ nát, trên mặt râu ria xồm xoàm, thần sắc tiêu điều.

"Dậu Kê Tôn Giả, theo tin tức của Tử Thử Tôn Giả, Tiểu Tây Thiên nằm bên trong hẻm núi này." Yêu Phong nhìn sâu vào trong hẻm núi, nói với nam tử trung niên đứng bên cạnh.

"Tốt, chúng ta mau chóng thu hồi Mặt Nạ Tu La và Thánh Cốt Trảo." Nam tử trung niên gật đầu, nói.

"Theo lời của Tử Thử Tôn Giả nói, Tiểu Tây Thiên cách nơi đây tương đối xa, còn bị một cấm chế bao phủ, nhất định phải có Đại Chân Ánh Tượng Không Gian Linh Phù mới phá được." Yêu Phong nói.

Nam tử trung niên nghe vậy thì nhìn xung quanh, trong đôi mắt sáng lên hai đoàn ngũ sắc quang mang, quan sát một lúc mới mở miệng nói: "Ừm, cấm chế nơi đây đùng lực lượng Ất Mộc làm căn cơ, không đáng nhắc đến, ta mang ngươi đi."

Vừa nói xong, toàn thân y toả sáng vàng, lục, lam, đỏ, xám, ngũ sắc quang mang, bao phủ hai người bay vào trong hẻm núi, căn bản không nhận cấm chế nơi đây ảnh hưởng.

"Dậu Kê Tôn Giả thần thông quảng đại, tại hạ bội phục." Yêu Phong khâm phục nói.

Nam tử trung niên thần sắc đạm mạc, phảng phất như không nghe được lời nói lấy lòng của Yêu Phong, im lặng phi độn.

Yêu Phong tựa hồ đã sớm quen thuộc tính tình của nam tử trung niên, gã cũng không để tâm, mà lấy ra một phù lục màu đen, bấm niệm pháp quyết thôi động.

Vào thời khắc này, trong độn quang thần sắc nam tử trung niên đột nhiên biến đổi, ngừng thân hình.

"Dậu Kê Tôn Giả, xảy ra chuyện gì?" Yêu Phong khẽ giật mình, cũng đình chỉ thôi động phù lục màu đen, hỏi.

"Nếu đã đến, thì còn trốn tránh làm gì?" Nam tử trung niên nhìn phía trước, mở miệng hỏi.

Người này vừa dứt lời, hư không phía trước đại phóng kim quang, một quảng trường màu vàng trống rỗng xuất hiện, trên quảng trường còn có một tòa cung điện khổng lồ, rõ ràng là Hiên Viên Điện.

"Hiên Viên Điện!" Yêu Phong thấy rõ cung điện màu vàng óng kia, la lên thất thanh.

"Hiên Viên tiền bối?" Khuôn mặt nam tử trung niên lướt qua một tia ngưng trọng, chắp tay thi lễ.

Yêu Phong nhìn thấy nam tử trung niên hành động như vậy, mày khẽ nhíu.

"Khổng Tuyên, ngươi là Đại Thánh của yêu tộc, là thần thú được trời sinh, không có bất kỳ quan hệ nào với ma tộc, vì sao cam tâm làm chó săn cho ma tộc?" Thanh âm của tàn hồn Hiên Viên từ trong đại điện truyền ra.

Nam tử trung niên chính là Đại Thánh của yêu tộc, Khổng Tuyên.

"Có việc cầu người, không thể không giúp chút sức." Khổng Tuyên từ tốn nói.

Tàn hồn Hiên Viên nghe vậy, trầm mặc hồi lâu, tựa hồ nghe được nguyên nhân này có chút ngoài ý muốn.

"Là chuyện thê tử của ngươi?" Tàn hồn Hiên Viên tiếp tục hỏi.

Trong mắt Khổng Tuyên lóe lên một tia trầm thống, há miệng muốn nói.

"Dậu Kê Tôn Giả, chớ quên ngươi đã đáp ứng chuyện của thánh tổ." Yêu Phong đột nhiên nói.

"Ngươi yên tâm, nếu ta đáp ứng làm Tôn Giả của ma tộc, thì sẽ không có tâm tư khác." Khổng Tuyên nhìn Yêu Phong một cái, từ tốn nói.

Thần sắc Yêu Phong lạnh lùng, không có bao nhiêu phản ứng.

"Hiên Viên tiền bối xuất hiện, xem ra muốn ngăn cản hai người chúng ta?" Khổng Tuyên nhìn đại điện phía trước, hỏi.

"Đúng vậy, ta muốn xem ngũ sắc thần quang của ngươi đã tinh tiến đến trình độ nào." Tàn hồn Hiên Viên quát khẽ.

Lời còn chưa dứt, trên quảng trường bỗng nhiên dâng lên một đại trận màu vàng óng, rơi xuống đỉnh đầu hai người Khổng Tuyên và Yêu Phong. chính là Lạc Phách Kim Huyễn Trận từng vây khốn đám người Thẩm Lạc.

Hư không phụ cận cũng hiển hiện vô số tia lục quang, như hồng thủy đánh về phía hai người.

Sắc mặt Khổng Tuyên ngưng trọng, năm ngón tay liên động trong hư không, vàng, lục, lam, đỏ, xám năm đạo linh quang ngũ sắc từ đầu ngón tay y bắn xuất, quét ngang hư không.

Tia lục quang cùng trận pháp màu vàng bị ngũ sắc thần quang quét trúng, lập tức tiêu tán trong hư không, tựa như mộng huyễn.

Tàn hồn Hiên Viên thấy vậy cũng không kinh ngạc, Hiên Viên Điện ầm vang một tiếng, thình lình bay lên cao, một quang trụ màu đen trắng từ trong đại điện bắn ra, ẩn chứa đại lực khủng bố, nhanh như tia chớp đánh xuống đỉnh đầu Khổng Tuyên.

Khổng Tuyên nhướng mày, ngẩng đầu hót một tiếng bén nhọn xuyên thủng hư không, không thấy y thi pháp như thế nào, mà thiên địa linh khí phụ cận cuồn cuộn sôi trào, hiển hiện vô số hào quàng đủ mọi màu sắc.

Linh khí hào quang hội tụ đến trước mặt Khổng Tuyên, trong chớp mắt hóa thành một ngũ sắc quang trụ phóng lên không trung bắn đến đạo quang trụ màu đen trắng.

Hai quang trụ va chạm vào nhau, bạo phát tiếng vang kinh thiên động địa, dẫn đến hư không phụ cận vỡ vụn…
Bạn cần đăng nhập để bình luận