Đại Mộng Chủ

Chương 1278: Chia ra mà đi

Ước chừng một lúc lâu sau, một mảnh lục địa trong sương mù xám mông lung xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Trong lòng Thẩm Lạc buông lỏng, coi như hữu kinh vô hiểm, đã tới bờ bên kia.

Mấy người không kịp chờ đợi bỏ thuyền lên bờ, rời xa Nhược Thủy, pháp lực bị phong ấn khôi phục nhanh chóng.

Thẩm Lạc nhìn xung quanh, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Nơi đây không chỉ có âm khí nồng đậm cao hơn Nhược Thủy bên kia, lại còn có thiên địa linh khí dư thừa, mặt đất cũng hoàn toàn khác với bờ Nhược Thủy bên kia, cỏ dại rậm rạp, rừng rậm khắp trên mặt đất, căn bản không nhìn thấy bùn đất trên mặt đất, khắp nơi đều là sinh cơ xanh um tùm.

Trong rừng rậm còn sinh trưởng không ít linh tài, hắn vận khởi thần thức quét qua, liền phát hiện mấy gốc.

Những người khác cũng phát giác tình huống nơi đây kỳ quái, trên mặt đều hiện ra vẻ kinh ngạc.

"Nếu đã đến bờ bên này, vậy chúng ta cáo từ." Thẩm Lạc bỗng nhiên mở miệng, phất tay lấy lão giả họ Chung từ trong túi càn khôn ra, ném cho mấy người Ma Tâm.

Hắn không đợi người khác đáp lời, kéo Yển Vô Sư một cái, hóa thành một đạo kiếm quang màu đỏ phi độn đi, trong chớp mắt biến mất ở phía xa chân trời.

Người áo bào đen kia cũng không nói một lời, quay người hóa thành một đạo hắc quang bay về nơi xa, trong chớp mắt biến mất không thấy gì nữa.

Trong nháy mắt, bên bờ chỉ còn lại một đoàn người Ma Tâm.

"Nghĩa phụ, có muốn?" Viên Minh tới gần, mắt chứa lãnh quang đưa tay cắt hư không một cái.

"Không cần, mấy người này chỉ là tiểu nhân vật, không cần để ý tới, chính sự quan trọng hơn." Ma Tâm nhàn nhạt nói một câu, phất tay áo phát ra một cỗ hắc quang quấn lấy mấy người khác, âm phong đại tác, mấy người biến mất không thấy tung tích.

Nơi đây rất nhanh chỉ còn lại Huyền Âm Thanh Trúc Chu, lẻ loi trơ trọi trôi nổi trên Nhược Thủy, theo sóng dập dờn.

Thẩm Lạc phi độn chốc lát, thay đổi phương hướng, tới gần một chỗ Nhược Thủy thì ngừng lại.

"Thẩm đạo hữu, tới nơi này làm gì?" Yển Vô Sư kỳ quái hỏi.

Thẩm Lạc cười không nói, ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa, thấy bầu trời nơi đó xuất hiện một mảnh mây đen, nhanh chóng chạy như bay tới, mấy hơi thở đã đến gần.

Một bộ thi thể khổng lồ từ trong mây rơi xuống, "Ầm" một tiếng nện bên chân hai người, chính là Bách Khốc Thú kia.

Mây đen giữa không trung cũng theo đó tán đi, thân ảnh Quỷ Tướng nhẹ nhàng rơi xuống, đứng ở sau lưng Thẩm Lạc.

"Thì ra Bách Khốc Thú kia là Thẩm đạo hữu ngươi đánh chết? Quỷ sủng này vậy mà không bị Nhược Thủy giam cầm pháp lực?" Yển Vô Sư nhìn Quỷ Tướng một chút, mắt lộ vẻ kinh ngạc.

"Nhược Thủy chính là nước chí âm chí ám, Quỷ Tướng ta sao lại không bị ảnh hưởng, bất quá nó tương cận cùng thuộc tính Nhược Thủy, bản thân đã thức tỉnh một chút năng lực, mới có thể thoáng vận dụng pháp lực trong phạm vi Nhược Thuỷ mà thôi. Đánh giết con Bách Khốc Thú này cũng không phải toàn bộ nhờ nó. Hắc Bào đạo hữu, nơi này không có người ngoài, nếu ngươi đã tới, sao còn ẩn núp?" Thẩm Lạc vừa cười vừa nói, nhìn về phía một mảnh rừng cây rậm rạp gần đó.

Lúc trước mấy người Thẩm Lạc vượt qua Nhược Thủy đã thông báo tính danh, chỉ là bóng người áo đen này lại không muốn cáo tri, nên bọn Thẩm Lạc gọi gã là Hắc Bào.

Yển Vô Sư nghe vậy giật mình, cũng nhìn sang nơi đó.

Chỉ thấy trong rừng cây chậm rãi đi ra một bóng người, chính là người áo bào đen kia, quanh người y lại xuất hiện một tầng hắc khí nồng đậm, bao trùm toàn thân y.

Người này hiện thân xong cũng không nói gì, đưa tay vẫy một cái.

Trên lưng Bách Khốc Thú hiện lên bạch quang, một cây châm nhỏ màu trắng từ đó bắn ra, rơi vào trong tay áo bóng người áo đen.

"Huyền Dương Châm!" Yển Vô Sư kinh dị một tiếng.

"Huyền Dương Châm?" Thẩm Lạc nhìn về phía Yển Vô Sư, hắn chưa nghe qua cái tên này.

"Châm này là một kiện pháp bảo thượng cổ lưu truyền ở tu tiên giới Vô Nhân Sa Hải này, rất khó luyện chế, trước dùng chín chín tám mươi mốt loại vật liệu chí cương chí dương luyện chế ra phôi thai pháp bảo, sau đó đặt ở trong hư không Cửu Thiên hấp thu Thái Dương Tinh Hỏa, liên tục bồi dưỡng mấy chục năm mới có thể luyện thành, đối với yêu vật và quỷ vật Âm thuộc tính có kỳ hiệu nhất kích tất sát." Ánh mắt Yển Vô Sư lộ ra dị sắc nói, tựa hồ rất hứng thú với bảo vật này.

"A, nói như vậy các hạ cũng là tu sĩ Vô Ngân Sa Hải?" Thẩm Lạc nghe vậy ánh mắt sáng lên, nhìn về phía bóng người áo đen.

"Xuất thân lai lịch ta không liên quan đến các hạ. Bản nhân đã giúp ngươi chém giết Bách Khốc Thú này, dựa theo ước định lúc trước, một thứ trên người Bách Khốc Thú này thuộc về ta." Bóng người áo đen đưa tay vạch hư không một cái.

Một đạo tinh quang màu đen tuột tay bắn ra, chém cánh tay cầm nhánh cây màu đen của Bách Khốc Thú, sau đó thuận thế cuốn trở về.

Thẩm Lạc thấy vậy, cũng không ngăn cản.

Bóng người áo đen kia nắm chặt nhánh cây màu đen kia, trên thân phun trào hắc khí một chút, tựa hồ cảm xúc rất là kích động, sau đó khẽ gật đầu với Thẩm Lạc, không nói một lời bay về nơi xa, trong nháy mắt biến mất không thấy.

"Thẩm đạo hữu, đây là có chuyện gì?" Yển Vô Sư thấy vậy, không thể kìm được, mở miệng hỏi.

Thẩm Lạc cũng không giấu giếm, kể rõ ước định với người áo bào đen ở trên thuyền lúc trước.

". . . Sau đó ta để Quỷ Tướng mang theo thi thể Bách Khốc Thú kia, đi trước Huyền Âm Thanh Trúc Chu mở đường, Bách Khốc Thú kia chính là một trong bá chủ Nhược Thủy, thi thể nó cũng có lực uy hiếp, dọc đường hung thú đều sợ chạy."

"Thì ra là vậy, khó trách nửa đoạn đường sau đi Nhược Thủy lại thuận lợi như thế, bất quá người kia muốn nhánh cây màu đen trong tay Bách Khốc Thú để làm gì? Vật kia tựa hồ là một loại dị bảo nào đó." Yển Vô Sư giật mình, lập tức hỏi.

"Cái này ta cũng đoán không ra, ta và người kia chỉ gặp mặt một lần, về lai lịch thân phận hắn ta không biết chút nào, khó mà phỏng đoán tâm tư hắn. Bất kể thế nào, cuối cùng cũng thuận lợi đến đây, tiếp theo ta muốn đi dọc theo hướng ấn ký pháp lực, nghĩ cách cứu viện Phủ Đông Lai. Yển đạo hữu ngươi có tính toán gì không? Đi tìm bảo tàng kia sao?" Thẩm Lạc lắc đầu, sau đó hỏi.

"Lần này Thiên Cơ thành chúng ta tới Hắc Uyên Mê Quật, mục đích chính là Quỷ Yển, ta tiếp tục đồng hành cùng Thẩm đạo hữu." Yển Vô Sư không chậm trễ chút nào nói.

"Vậy thì tốt quá, có Yển đạo hữu ngươi đồng hành, trong lòng ta cũng an ổn hơn không ít. Đúng rồi, lúc trước ngươi bắt lão giả họ Chung kia đã thi triển ra thần thông gì? Bọn Viên Minh vốn đều công kích ngươi, vì sao tất cả công kích đột nhiên rơi vào một bộ Cự Viên Yển Giáp khác?" Sắc mặt Thẩm Lạc vui mừng, sau đó tò mò hỏi.

"Đó là thần thông 'Phong Mang Tất Lộ' bí truyền của Thiên Cơ thành ta, một khi thi triển, tất cả thần thông của địch nhân ở trong phạm vi ảnh hưởng sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa, không cách nào dời thế công đi." Yển Vô Sư chần chừ một chút, vẫn nói.

"Còn có loại thần thông này? Thiên Cơ thành quả nhiên không hổ là đại phái thiên hạ." Thẩm Lạc từ đáy lòng tán thán.

Yển Vô Sư nghe lời này, khóe miệng nhịn không được giương lên, trong miệng thì khiêm tốn hai câu.

Thẩm Lạc lập tức nhìn về phía thi thể Bách Khốc Thú kia, vận khởi thần thức tra xét rõ ràng. Thân thể con thú này dị thường cứng cỏi, huyết nhục hoàn toàn là do âm khí nồng đậm đến cực hạn hỗn hợp tinh hoa thuỷ khí trong Nhược Thủy hình thành, lúc này mới có thể chống cự được Nhược Thủy ăn mòn.

Hắn mang thi thể con thú này tới, cũng không phải là nhất thời tâm huyết dâng trào muốn lấy nó, mà là lúc trở về còn phải chuẩn bị để vượt qua Nhược Thủy, dù sao lúc trở về chưa hẳn còn có Huyền Âm Thanh Trúc Chu để ngồi.

Thi thể con thú này có thể chống cự Nhược Thủy, sử dụng nó vượt qua Nhược Thủy cũng không phải là không thể.

Thẩm Lạc phất tay thu thi thể nó vào, chỉ để lại một tay khác của Bách Khốc Thú đang cầm viên cầu màu đen kia.

Hắn nhặt viên cầu này lên, vận khởi thần thức cẩn thận kiểm tra, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Bên trong quả cầu này ẩn chứa từng tia từng tia ma khí, mà lại khá tinh thuần, nhưng hắn dùng ma khí và pháp lực thử thôi động, hạt châu lại không có phản ứng.

Thẩm Lạc nhíu mày lại, lập tức lắc đầu, không để ý tới nữa, tiện tay thu nhập vào trong Lâm Lang Hoàn, Quỷ Tướng cũng bay trở về trong túi càn khôn.

Hai người không dừng ở đây thêm, rất nhanh hóa thành hai vệt độn quang, bắn nhanh về phía ấn ký pháp lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận