Đại Mộng Chủ

Chương 1296: Lấy kính

Thẩm Lạc quan sát một chút, chính mình mới vừa tới khu vực biên giới này, trước mắt cũng chỉ có một chân thò vào trong đó, bị lôi kéo còn không quá mạnh.

Hắn vận chuyển Hoàng Đình Kinh, toàn thân dâng lên kim quang, rất mau rút chân trở về.

Thẩm Lạc tới gần một chút, nhìn hồng quang trong khe hở kia, phát hiện rõ ràng là một mặt cổ kính màu đỏ sậm.

Mặc dù khe hở không gian có hạn, hắn cũng có thể thấy rõ hoa văn trên cổ kính kia thập phần phức tạp cổ sơ, tuyệt không phải tục vật.

"Thẩm đạo hữu, thiếp thân tựa hồ cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc, ngươi có phát hiện gì không?" Lúc này, thanh âm Tử Trúc lại vang lên trong thức hải của hắn.

"Là một mặt cổ kính đỏ sậm." Thẩm Lạc đáp.

Tử Trúc trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: "Rìa cổ kính có đường vân dạng sóng nước phải không?"

"Đúng vậy." Thẩm Lạc xác nhận một chút, trả lời.

"Vậy không sai, nhất định là mặt Tiêu Dao Kính kia." Tử Trúc lập tức nói, trong giọng nói có mấy phần kích động.

"Tiêu Dao Kính?" Thẩm Lạc kinh ngạc hỏi.

"Đó là pháp bảo thiếp thân của một tu sĩ Nhân tộc nhiều năm trước xâm nhập linh quật, hắn lấy tu vi Chân Tiên hậu kỳ đánh cho đám yêu linh quật chúng ta không có lực hoàn thủ. Về sau tiến nhập linh nhãn này, mai danh ẩn tích. Lúc ấy chúng ta suy đoán, hắn nhất định là đi lầm ở chỗ này tu luyện, điên cuồng hấp thu thiên địa linh khí, cuối cùng bị linh nhãn cuốn lấy hút vào trong khe hở không gian. Vốn tưởng rằng pháp bảo của hắn cũng sẽ biến mất theo, không ngờ lại thất lạc ở nơi này." Tử Trúc vội vàng giải thích.

"Tu sĩ Chân Tiên hậu kỳ, vậy mà cũng chết tại nơi này?" Nghe lời ấy, Thẩm Lạc có chút ngạc nhiên.

"Chỉ cần dám ở chỗ sâu linh nhãn này tùy ý hấp thu thiên địa linh khí, đừng nói Chân Tiên hậu kỳ, dù là tu sĩ Thái Ất cảnh cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra." Tử Trúc xem thường nói.

"Đáng tiếc, Tiêu Dao Kính này ở vùng hư không vặn vẹo kia, không thể nào lấy ra." Thẩm Lạc thở dài.

"Thẩm đạo hữu, nếu là thứ gì khác, thiếp thân tất nhiên sẽ không khuyên ngươi mạo hiểm, nhưng Tiêu Dao Kính này thực sự không tầm thường, vậy có thể xâm nhập khu vực nguy hiểm kia, vẫn đáng giá mạo hiểm thử một lần." Tử Trúc chần chừ một lát, mở miệng khuyên nhủ.

"Tiêu Dao Kính này có chỗ gì phi thường?" Thẩm Lạc nhíu mày hỏi.

"Vật này chính là pháp bảo không gian khó gặp, không giống với pháp khí trữ vật chỉ có thể cất giữ tử vật, không gian trong Tiêu Dao Kính này lại có thể dung nạp vật sống." Tử Trúc nói.

"Nếu vậy, chẳng phải là giống với một chỗ Tiểu Động Thiên, tiểu bí cảnh à?" Thẩm Lạc ngạc nhiên nói.

"Cửa vào động thiên bí cảnh đều cố định, rất khó di động. Tiêu Dao Kính này thì khác, mang đi nơi nào, cửa vào sẽ ở nơi đó. Chỉ là hơi kém động thiên phúc địa chân chính, bởi vì thiên địa linh khí bên trong có hạn, cho nên có thể chứa đựng vật sống số lượng cũng có hạn." Tử Trúc giải thích.

Thẩm Lạc nghe vậy, trong lòng hơi động, tự nhiên cũng rất muốn thu vật này vào trong túi.

"Tử Trúc đạo hữu, kỳ thật ta có một chuyện không hiểu, ngươi sao lại vui vẻ tương trợ ta như vậy?" Thẩm Lạc hỏi.

"Thẩm đạo hữu không cần lo ngại. Thiếp thân sở dĩ làm vậy, cũng là vì muốn cầu cạnh Thẩm đạo hữu, chẳng qua là cảm thấy trước mắt vẫn chưa giúp đạo hữu được nhiều, nên một mực không dám mở miệng." Tử Trúc nói.

"Ngươi hãy nói nghe một chút." Thẩm Lạc nói.

"Thiếp thân sở cầu có hai chuyện, một là hi vọng Thẩm đạo hữu có thể trợ giúp ta, lấy lại bản thể từ trong tay Quỷ Yển, thứ hai là hi vọng Thẩm đạo hữu có thể mang ta rời linh quật này." Lời nói Tử Trúc khẽ run lên.

"Giúp ngươi đoạt lại bản thể, lúc trước ta đã từng nhắc qua, bất quá thực lực Quỷ Yển cường đại, ta cũng chỉ dám hứa sẽ cố hết sức." Thẩm Lạc nói.

"Đây là tự nhiên, Thẩm đạo hữu có thể hứa như vậy, thiếp thân đã cảm động đến rơi nước mắt rồi." Tử Trúc vội vàng nói.

"Chờ đoạt lại bản thể, ngươi sẽ được tự do, có thể tự tùy ý đi ở, Thẩm mỗ sẽ không ngăn cản." Thẩm Lạc tiếp tục nói.

"Thẩm đạo hữu hiểu lầm rồi, thiếp thân không phải muốn ngươi hứa hẹn thả ta tự do, mà là hi vọng ngươi có thể mang ta rời linh quật, rời khỏi Hắc Uyên Mê Quật này." Tử Trúc nói.

"Hẳn là dựa vào chính ngươi, không thể rời đi nơi này?" Thẩm Lạc nghe ra bản ý, hỏi.

"Không sai. Chúng ta là sinh linh ở linh quật này, mặc dù có thể thỏa thích hưởng thụ thiên địa linh khí tinh thuần không gì sánh được trong linh quật này, thế nhưng cũng bị linh khí và vùng linh quật này gắt gao buộc chặt, không có ngoại lực trợ giúp, mà chỉ dựa vào lực lượng của mình, tuyệt đối không thể thoát khỏi nơi đây. Từng ấy năm qua, cũng chỉ có gốc Hoa Yêu kia, dựa vào cưỡng ép dung hợp một cỗ ma khí quỷ dị trong linh quật này, mới thành công thoát thân." Tử Trúc mở miệng giải thích.

Thẩm Lạc nghe vậy, trong đầu lập tức hiện ra thân ảnh bóng đen thần bí kia, trong lòng âm thầm gật đầu, trả lời:

"Việc này ta sẽ hết sức nỗ lực, được hay không được. . . Phải xem vận khí."

"Đa tạ." Tử Trúc vội vàng nói tạ ơn.

Thẩm Lạc nghe vậy, không nói gì nữa, lực chú ý lần nữa đặt ở trên mặt Tiêu Dao Kính kia.

Chỗ khe hở Tiêu Dao Kính kia cách Thẩm Lạc chừng ba bốn bước, nhìn độ khó cũng không quá lớn, bất quá vì để phòng vạn nhất, Thẩm Lạc vẫn âm thầm vận khởi Hoàng Đình Kinh, quanh thân tỏa ra kim quang, lúc này mới cất bước đi vào khu vực này.

Bước đầu tiên vừa vào, cỗ lực hút kia cuốn tới, khiến cho hắn lảo đảo, kém chút ngã quỵ vào.

Bất quá Thẩm Lạc chỉ giậm chân một cái là ổn định thân hình.

Hơi an ổn tâm thần, Thẩm Lạc mới lần nữa thử bước ra bước thứ hai.

Một bước này ra, lực kéo kia bỗng nhiên tăng cường gấp đôi, khiến cho thân hình hắn lại lần nữa nhoáng một cái.

Thẩm Lạc nâng chân lên treo giữa không trung, ra sức thu lại, không vội giẫm xuống, mà cẩn thận chậm chạp buông xuống.

Nhưng dù vậy, lực kéo kia vẫn làm thân hình hắn mất thăng bằng, bước ra một bước dài.

Thẩm Lạc thấy thế, trong lòng an tâm hơn một chút.

Dựa theo loại tăng phúc này, qua hai bước, hắn đã đủ tự tin, có thể bình yên thu hồi Tiêu Dao Kính.

Ai ngờ khi hắn phóng ra bước thứ ba, một cỗ lực kéo cường đại không gì sánh được đột nhiên cuốn tới, khiến cho cả người hắn trực tiếp bay tới, đúng là vượt qua kẽ nứt chứa Tiêu Dao Kính, bay tới phía mảnh không gian vặn vẹo kia.

Thẩm Lạc giật mình, không chần chừ chút nào, trực tiếp nâng lên một quyền đánh tới trước người.

Nương theo một trận thanh âm long ngâm tượng hóng, mấy hư ảnh Kim Long bắn ra, đánh về phía hư không phía trước, tiếp theo ầm vang bạo liệt ra.

Một cỗ phản lực cường đại từ phía trước cuốn ngược về, lúc này mới khiến thân hình Thẩm Lạc lao tới ngừng lại.

Trên hai chân của hắn chợt hiển hiện kim lân, hai chân như vuốt rồng bám vào mặt đất, bắt đầu xoay người quay lại.

Thẩm Lạc nương theo dư ba và lực lượng Long Tượng còn chưa tan hết, ngạnh sinh từng bước một lần trở về.

Chờ hắn xông ra mảnh không gian vặn vẹo kia, ngồi dưới đất điều tức một lúc, trong lòng bàn tay đã nhiều ra mặt Tiêu Dao kính màu đỏ sậm kia.

Điều tức sơ, hắn lập tức không kịp chờ đợi rót pháp lực vào trong Tiêu Dao Kính, nhưng bảo kính kia lại không nhúc nhích tí nào, như là một kiện tử vật, không có bất kỳ phản ứng gì.

Thẩm Lạc hơi chần chừ, lúc này vận chuyển Tiên Thiên Luyện Bảo Quyết, bắt đầu luyện hóa mặt Tiêu Dao Kính kia.

Mà theo pháp lực của hắn bao trùm chiếc cổ kính, đường vân gợn nước và văn vân trên thân kính nhao nhao phát sáng lên, một tầng vân thủy sương mù từ mặt kính bốc hơi lên, ngay sau đó từng tầng cấm chế liên tiếp nổi lên, như cánh hoa cuốn lấy cổ kính
Bạn cần đăng nhập để bình luận