Đại Mộng Chủ

Chương 1788: Uy hiếp

Chu Mãng Thất thấy vậy, trong lòng không ngừng kêu khổ, sau lưng đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, thầm nghĩ sắp bị Thẩm Lạc hại chết, hít sâu một hơi, tiếp tục nói:

"Việc này… Bệ hạ cũng biết, người hái châu chúng ta dựa vào Thủy Thực Tộc bài xuất Thủy Hỏa Minh Đan mà sống, tự nhiên để ý bọn chúng nhiều hơn…"

Chu Mãng Thất càng nói, thanh âm càng bé đến không thể nghe.

Nghe được đáp án này, Ngao Khâm trầm mặc một lát, bỗng nhiên lơ lãng cười: "Ha ha… Ngươi đã gia nhập Long Cung rồi, còn cần hái châu làm gì?"

"Đúng rồi, đúng rồi, đầu óc thuộc hạ nhất thời chậm chạp, quên đi, quên đi…" Chu Mãng Thất vội vàng nói.

Sau những lời này, Thẩm Lạc không thể nào đạt được đáp án xác thực, cũng có chút sợ ném chuột vỡ bình.

"Làm sao bây giờ, còn muốn hỏi sao?" Chu Mãng Thất truyền âm Thẩm Lạc.

"Được rồi, không hỏi nữa. Bọn họ đã sinh nghi, nếu chính bọn họ bắt tộc nhân Thủy Thực Tộc, hơn phân nửa có chỗ hữu dụng, tình huống bây giờ không rõ, chúng ta trước hết đi theo lại nói." Lông mày Thẩm Lạc cau lại trả lời.

"Phụ vương, dị tượng trên biển còn chưa sinh biến, hài nhi nghĩ chưa đến lúc tiến vào Viêm Toại Hỏa Mạch, không bằng chờ thêm một chút?" Lúc này, Ngao Chiến đột nhiên hỏi.

Tiếng nói của gã vừa hạ xuống, toàn bộ động quật đột nhiên rung lắc kịch liệt, đá vụn không ngừng rơi xuống, từng đợt tiếng ầm ầm cũng từ đầu thông đạo bên kia truyền đến.

"Ngay cả lão Thiên cũng muốn giúp chúng ta, cơ hội lần này có thể giúp chúng ta nhất thống tứ hải, quyết không thể bỏ qua." Ngao Khâm thấy thế, không lo ngược lại còn mừng, vung tay lên nói.

Tiếng nói của Ngao Khâm vừa dứt, nước biển Nhiệt Dục Hải đột nhiên cuồn cuộn cuốn đến, hiển nhiên màn sáng cấm chế cách trở nước biển đã bị trận động đất vừa rồi xé rách.

"Xuất phát…"

Ngao Khâm hạ lệnh một tiếng, sau đó trực tiếp đạp sóng mà đi, quanh thân tự động triển khai một tầng bình chướng tị thuỷ, bước nhanh tiến nhập vào trong thông đạo.

Vài thủy duệ Long Cung Chân Tiên kỳ còn lại cũng đuổi sát theo, nhưng Ngao Chiến không lập tức khởi hành, mà đi sau lưng hai người Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc và Chu Mãng Thất liếc mắt nhìn nhau, riêng phần mình ngậm một viên Tị Thủy Châu phỏng chế, cũng tiếp nhập vào trong thông đạo.

Từ đầu thông đạo kia, hai người bọn hắn vừa mới tiến nhập Nhiệt Dục Hải, thân thể của Thẩm Lạc và Chu Mãng Thất lập tức bị một cỗ hải lưu xung kích, thân bất do kỷ bị đẩy lên trên.

Lúc này, Ngao Chiến đi theo phía sau cuốn tay áo một cái, hai dòng nước nhanh chóng quấn lấy mắt cá chân bọn hắn, kéo hai người lại.

Bọn hắn cứ như vậy bị Ngao Chiến kéo lấy, bay lên trên bảo thuyền Long Cung.

Trên bảo thuyền đạo đạo phù văn màu vàng toả sáng, Thủy Hỏa Minh Đan khảm trên thuyền đồng loạt toả sáng chói mắt, khuếch tán đến bên ngoài thân thuyền, sau đó ngưng tụ thành một bình chướng hình thoi cự đại, bao phủ toàn bộ bảo thuyền vào trong.

Khi Ngao Chiến mang theo hai người Thẩm Lạc bước xuống thuyền, thì thấy đám người Ngao Khâm đang đứng ở đầu thuyền, đang thi pháp bố trí cái gì.

Bọn hắn vừa đến gần, đã thấy trước đầu thuyền, chẳng biết lúc nào, vậy mà nhiều hơn mười một thân ảnh cao lớn hình dạng như hải mã, mỗi một thân ảnh dài hơn mười trượng, thình lình chính tộc nhân Thủy Thực Tộc mất tích.

Chẳng qua lúc này trên cổ của tất cả bọn chúng bị buộc chặt một xiềng xích vàng óng nối liền thân thuyền, hiển nhiên đã bị coi như vật kéo bảo thuyền.

Ngao Khâm hờ hững quét mắt nhìn tộc nhân Thủy Thực Tộc phía dưới, gặp từng ánh mắt hung tợn của bọn chúng, mở miệng nhắc nhở:

"Tộc nhân của các ngươi đang trong tay ta, nếu không muốn bọn chúng bị tra tấn, thì các ngươi nên thành thật nghe lời, sau khi xong việc, ta sẽ thả các ngươi tự do."

Ánh mắt đám Thủy Thực Tộc giao hội, toàn bộ đều hướng về đầu hải mã chính giữa kia, chỉ thấy thần sắc đầu hải mã này ảm đạm khẽ gật đầu, thì bọn chúng mới đồng loạt quay đầu, lựa chọn phục tùng.

"Vậy được rồi, xuất phát." Ngao Khâm hạ lệnh một tiếng.

Trên thân mười một Thủy Thực Tộc tỏa sáng, nước biển phía trước bắt đầu cuồn cuộn, mang theo bảo thuyền cấp tốc lặn xuống đáy biển, tốc độ thập phần mau lẹ.

Thẩm Lạc thấy thế, tảng đá trong lòng cuối cùng buông lỏng một chút, chỉ cần tộc nhân Thủy Thực Tộc còn sống, vậy thì còn cơ hội cứu bọn họ, hiện tại cũng chỉ thiếu một cơ hội thích hợp mà thôi.

Tốc độ bảo thuyền cực nhanh, nhanh chóng lặn xuyên qua Nhiệt Dục Hải cùng Hỏa Trác Hải, tiến nhập Luyện Ngục Hải.

Ánh mắt Thẩm Lạc quét qua bên ngoài, lập tức chú ý tới, nước biển nơi này hiện tại vẩn đục hơn lúc trước nhiều, màu sắc nước biển cũng từ màu vỏ quýt, biến thành màu sắc xích hồng.

Mà đại lượng san hô dưới đáy biển, lại trở thành màu xám trắng, hiển nhiên đã chết.

Đúng lúc này, Ngao Khâm hạ thêm một chỉ lệnh, mười một tộc nhân Thủy Thực Tộc không tiếp tục lặn xuống, mà cải biến phương hướng, nhanh chóng mang bảo thuyền đi về phía xa.

Thẩm Lạc một mực áp chế ba động thần thức, nhưng cũng có thể cảm giác được bảo thuyền đang di chuyển lên bên trên, đang có trận trận ba động thiên địa linh khí mãnh liệt truyền đến, như cơn sóng lớn vỗ bờ.

Mà theo bảo thuyền không ngừng tiến lên, nước biển phía trước cũng không còn bình lặng nữa, một cỗ hải lưu đánh đến, bạo phát trận trận "Ầm ầm" trầm đục.

Mười một tộc nhân Thủy Thực Tộc hiển nhiên am hiểu ngự thuỷ mười phần, luôn tìm được con đường tốt nhất trong hải lưu hỗn loạn, mang theo bảo thuyền to lớn không ngừng xuyên thẳng qua hải lưu, chỉnh thể coi như an ổn đi thẳng đến Viêm Toại Hỏa Mạch.

Theo bảo thuyền xóc nảy chập trùng, Thẩm Lạc cũng đứng không vững, bắt đầu đung đưa trái phải, vừa sơ sẩy đã trượt đến một bên mạn thuyền, hắn vội vàng nắm mạn thuyền thân hình mới có thể đứng vững.

Đám người Long Cung liếc nhìn, ánh mắt lộ mấy phần ý vị trêu chọc, nhưng cũng không quá để ý.

Ánh mắt Thẩm Lạc lại vụng trộm dò xét đuôi thuyền, lúc bên trong dòng hải lưu hỗn loạn, hắn mơ hồ thấy được hai thân ảnh nho nhỏ, tựa hồ chính ấu đồng Thủy Thực Tộc cùng bát túc hải yêu, hai người bọn họ đang đuổi theo.

Còn không chờ hắn nhìn kĩ, một dòng hải lưu cự đại bỗng nhiên xông ngang đến, bảo thuyền to lớn không thể hoàn toàn tránh thoát, đuôi thuyền bị đánh trúng, lập tức đánh cho bảo thuyền lướt ngang ngoài gần trăm trượng, thật vất vả mới ổn định lại.

Chờ Thẩm Lạc từ một bên mạn thuyền khác bò dậy, lại nhìn về phía phía sau, bên trong hải lưu hỗn loạn, đã không thấy bóng dáng của hai người bọn họ rồi.

"Tốt nhất đừng đi theo." Thẩm Lạc yên lặng suy nghĩ.

Lúc này, phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng gào thét của tộc nhân Thủy Thực Tộc, Thẩm Lạc vội vàng nhìn lại phía trước, kết quả nhìn thấy một dòng nước ngầm to lớn như vòi rồng đang phóng lên, đánh cho đám tộc nhân Thủy Thực Tộc cùng bảo thuyền bay thẳng lên bên trên.

Thẩm Lạc vội vàng nắm chặt mạn thuyền, tựa vào lan can, mới không bị đánh bay ra ngoài màn sáng bảo hộ bảo thuyền.

Trái lại những tu sĩ Long Cung trước đó chế giễu hắn, từng tên bị đánh cho bay lên không trung, đang luống cuống tay chân khống chế thân hình.

Ngao Khâm đứng phía trước thấy thế, đưa tay lăng không ấn xuống, lòng bàn tay phun trào kim quang, đột nhiên ép xuống thân thuyền, vậy mà cứng rắn đánh tan dòng hải lưu này.

Theo pháp lực của gã không ngừng phóng thích, thân thuyền bắt đầu khuấy động từng gợn sóng, từng đợt linh áp cường đại ép về phía tứ phương, một lần nữa ổn định bảo thuyền.

Mười một tộc nhân Thủy Thực Tộc phía trước, cũng theo đó ổn định thân hình, tiếp tục kéo bảo thuyền lao vụt đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận