Đại Mộng Chủ

Chương 1414: Có mục đích khác

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, đầu Ngao Hoằng sắp tách rời thân, một cây trường côn màu vàng từ bên cạnh đột ngột quét đến, đánh lên trên huyết quang, Thẩm Lạc bay lượn tới, cứu Ngao Hoằng một mạng.

"Khanh" một tiếng kim thiết chạm nhau, huyết quang bị một kích đánh nát, mà Huyền Hoàng Nhất Khí Côn cũng không dừng lại, tiếp tục hung hăng đánh vào mặt đất trước mặt nơi huyết quang bắn ra.

"Ầm" một tiếng vang thật lớn, mặt đất bị đánh ra một cái hố sâu vài chục trượng, bất quá một đạo thân ảnh trước đó đã phi độn ra, chính là Ngao Vũ.

Thẩm Lạc không hề kinh ngạc trước sự xuất hiện của nữ nhân này, lúc trước Ngao Vũ bị Ngao Hoằng đánh bay, hắn đã cảm thấy có chỗ không đúng, quả nhiên nữ nhân này cố ý che giấu, tùy thời ám toán hai người.

Thẩm Lạc há mồm hét lớn một tiếng, một cỗ sóng âm to lớn lan ra, trong đó xen lẫn trận trận thanh âm mãnh liệt linh hoạt kỳ ảo, khiến cho ánh mắt Ngao Vũ trở nên hoảng hốt, chính là bí thuật chấn hồn, mà uy lực lớn hơn lần trước nhiều.

Hư không sau lưng Ngao Vũ hiện lên kim quang, Thiên Sát Thi Vương trống rỗng xuất hiện, hai tay mười ngón tỏa ra hoàng mang sắc bén, tàn nhẫn trảo xuống đầu Ngao Vũ, những nơi trảo mang đi qua hư không xuất ra đạo đạo ngấn đen.

Nhưng mà trên thân Ngao Vũ hiện lên hắc quang, một thân ảnh màu đen trống rỗng xuất hiện, hai nắm tay đánh ra, ầm một tiếng ngăn được một kích của Thiên Sát Thi Vương.

Ngao Vũ bị phong bạo va chạm cuốn bay, nàng cũng mượn cơ mà tỉnh táo lại, thần sắc đầy vẻ mệt mỏi, thả người muốn lướt qua bên cạnh.

Thẩm Lạc công kích từng đợt nối tiếp nhau, mặc dù nàng miễn cưỡng tiếp được từng kích, nhưng tâm thần lại thừa nhận áp lực thật lớn, cần phải khẩn trương tìm một nơi an toàn thở một hơi.

Nhưng hư không phía trước nàng chợt ba động, thân ảnh Thẩm Lạc khác trống rỗng xuất hiện, trên tay đang cầm một hỏa lô màu tím, không thấy hắn có cử động, mảng lớn ma diễm màu tím đã từ hỏa lô phun ra, che mất thân thể Ngao Vũ…

"Phần Ma Liệt Diễm!"

Ngao Vũ kinh hô, cố gắng né sang một bên, nhưng cánh tay, ngực và nhiều nơi khác vẫn bị ma diễm chạm vào, làn da của nàng lập tức phồng lên từng cái túi lớn màu tím to chừng nắm tay, sau đó như bọt biển vỡ vụn phiêu tán, để lộ ra một cơ thể hoàn toàn khác Ngao Vũ.

Khuôn mặt của nàng cũng phát sinh biến hóa, túi tím nổ tung hé mở ra một gương mặt hoàn toàn mới, đôi mi thanh tú mũi ngọc tinh xảo, thiên kiều bá mị, hồng nhan họa thủy các loại từ ngữ đều không đủ hình dung, khiến người ta nhịn không được mà say mê, cam tâm tình nguyện làm thần tử dưới váy.

"Là ngươi!" Thẩm Lạc ngạc nhiên ở nơi đó.

Khuôn mặt này hắn sẽ không quên, chính là vị Vạn Thánh công chúa Vân Mộng Trạch kia.

"Đúng rồi, Ba Xà từng nói qua, Vạn Thánh công chúa đã bí mật ly khai Vân Mộng Trạch, hóa ra nàng đến Đông Hải Long Cung, nhưng nàng sao lại không cướp đoạt Thấm Huyết Cửu Ly Châu, mà muốn đoạt lấy cốt địch màu máu kia?" Trong lòng Thẩm Lạc trong nháy mắt chuyển qua vô số suy nghĩ.

Vạn Thánh công chúa vội vàng đưa tay lên che mặt, thân ảnh màu đen đang giao chiến với Thiên Sát Thi Vương nhoáng cái thoát ly, sau một khắc xuất hiện phía trước Ngao Vũ, sáp nhập vào thân thể của nàng.

Hắc ám vô cùng thâm thúy lập tức bộc phát, che mất thân thể của nàng, một cỗ lực lượng âm hiểm dị thường phun trào.

Thẩm Lạc khẽ nhíu mày, cầm hỏa lô màu tím bắn ngược về phía sau, rơi vào bên cạnh một Thẩm Lạc khác cách đó không xa, dung nhập vào thể nội đối phương, Minh Hỏa Luyện Lô cũng chui vào tay áo hắn.

Thẩm Lạc này mới thật sự là bản thể, cầm Minh Hỏa Luyện Lô trong tay là phân thân do Thủy Hồn Thuật biến thành.
Thời khắc này Ngao Hoằng đã khôi phục lại, hơi sững sờ nhìn tình huống bên Thẩm Lạc.

Mà Ngao Khâm đứng cách đó không xa, cũng không tiến đến, bởi Thiên Sát Thi Vương đang chắn trước mặt.

Thẩm Lạc và Vạn Thánh công chúa giao thủ trong chớp mắt đã kết thúc, chờ lúc Ngao Khâm muốn qua hỗ trợ thì đã muộn, y trên đường tới bị vị Thái Ất Yển Giáp Thiên Sát Thi Vương này ngăn lại.

Hắc ám bao phủ Vạn Thánh công chúa không tiếp tục quá lâu, rất nhanh sụp đổ tiêu tán, Vạn Thánh công chúa hiện ra thân ảnh, một lần nữa biến thành hình dạng Ngao Vũ.

Ánh mắt Vạn Thánh công chúa lộ ra một tia sát cơ, nhìn Thẩm Lạc và hỏa lô màu tím một cái, thả người bay ngược về phía sau.

Ánh mắt Thẩm Lạc khẽ động, cũng không ngăn cản, mặc cho nữ nhân này rơi vào bên cạnh Ngao Khâm.

Thiên Sát Thi Vương đang giằng co với Ngao Khâm cũng bay trở về, rơi vào bên cạnh Thẩm Lạc.

"Long châu đã tới tay, không cần dây dưa với bọn hắn, trước ly khai Đông Hải lại nói." Vạn Thánh công chúa nói với Ngao Khâm.

"Không được, hai tiểu gia hỏa này bức ta sớm thi triển Tổ Long biến thân, hôm nay ta nhất định phải giết bọn hắn. Muốn đi ngươi đi trước, nhiệm vụ hoàn thành là được." Thần sắc Ngao Khâm có chút cứng ngắc, nhưng bản thân tựa hồ không phát giác, nổi giận gầm lên một tiếng.

Dứt lời, y nhanh chân lao đến hai người Thẩm Lạc.

"Tùy ngươi." Vạn Thánh công chúa lạnh lùng nói một câu, quay người lao ra bên ngoài.

"Đứng lại." Ngao Hoằng thấy thế, lập tức giận dữ gầm lên, xông thẳng đến lối vào bảo khố.

Trong nháy mắt bay ra, quanh thân Ngao Hoằng quang mang đại tác, trực tiếp hiện ra thân thể Chân Long, thân hình to lớn chắn ngang cửa đá, ngăn cản đường đi của Vạn Thánh công chúa.

Trong mắt Vạn Thánh công chúa hiện lên một tia trào phúng, nâng lên cốt địch màu máu vừa đoạt tới tay, cũng không thấy nàng luyện hóa như thế nào, cứ như vậy đặt lên môi mà thổi.

Một tiếng sáo bén nhọn vang lên, phảng phất vô số lợi kiếm từ bốn phương tám hướng vọt đến, bất kỳ pháp lực hoặc bình chướng đều không thể ngăn cản.

Ngao Hoằng kêu thảm một tiếng, thân hình khổng lồ nặng nề ngã xuống mặt đất, nghiền nát rất nhiều giá gỗ vật liệu trong bảo khố.

Thẩm Lạc cũng cảm thấy đầu não truyền đến một trận đau nhức, như thể có một chiếc dùi âm lãnh đang len lỏi xoắn động trong đó, ma khí trong đan điền nháy mắt sôi trào, dũng mãnh lao tới khắp nơi trong cơ thể hắn, càng xung đột kịch liệt với pháp lực.

Đôi mắt của hắn như bị ứ huyết, trở nên mơ hồ một mảnh, trong thức hải đột nhiên hiện ra cảnh núi thây biển máu, chính mình đang đứng trên lưng một đầu huyết long, đào mở lân phiến của nó, rút ra gân rồng của nó, gặm ăn huyết nhục của nó.

Càng chết hơn, trước tràng diện huyết tinh này, hắn chẳng những không có nửa điểm chán ghét buồn nôn, ngược lại có một loại cảm giác thoải mái, thỏa mãn mà trước nay chưa từng có.

Loại dục vọng tham lam khát máu gần như muốn xâm chiếm toàn bộ thức hải của hắn, trong tay hắn cầm cũng không còn là Huyền Hoàng Nhất Khí Côn, mà là một thanh trường kiếm màu đỏ ngòm, nâng kiếm muốn đâm xuyên trường long dưới chân.

Trên thực tế, lúc này có một đầu Chân Long đang trở mình dưới chân hắn, chính là Ngao Hoằng.

Chỉ cần một kiếm của hắn hạ xuống, cột sống của Ngao Hoằng sẽ triệt để bị trảm đứt.

Thẩm Lạc nổi giận gầm lên một tiếng, toàn lực vận chuyển Bất Chu Trấn Thần Pháp, ổn định một tia lý trí còn sót lại, xoa dịu sự va chạm giữa ma khí và pháp lực thể nội, thế nhưng tiếng địch càng mạnh hơn không ngừng truyền đến, trong cơ thể hắn pháp lực và ma khí xung đột càng ngày càng kịch liệt, vài đầu kinh mạch đã nứt ra, thất khiếu chảy máu tươi, thân thể có cảm giác bị xé thành hai mảnh.

Ý niệm khát máu trong đầu hắn càng lúc càng mãnh liệt, như cơn sóng cuồng nộ đánh thẳng vào một tia lý trí cuối cùng, mắt thấy sắp bị nhấn chìm sụp đổ.

"Ta còn nhiều việc phải làm, sao có thể bị thôn phệ như vậy..." Hắn gầm nhẹ một tiếng, toàn lực vận chuyển Bất Chu Trấn Thần Pháp, mặc dù chỉ còn một tia lý trí cuối cùng, nhưng vẫn cứng rắn chống đỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận