Đại Mộng Chủ

Chương 1793: Sụp đổ

Nam Hải Long Vương thấy nhi tử của mình bị đánh bay đến vách núi bên kia, nhưng gã vẫn nắm chắc Hoàng Kim Việt Phủ, hỏa mạch trên vách đá đã bị gã bổ đứt phân nửa, chỉ cần thêm hai phủ, thì có thể trảm đứt toàn bộ hoả mạch.

Đến lúc này, gã không muốn trì hoãn thêm nữa, trực tiếp bỏ qua Ngao Chiến, tiếp tục vung phủ bổ xuống vách đá.

"Ầm ầm"

Âm thanh thân thể Ngao Chiến đâm vào trên vách đá, cùng âm thanh cự phủ rơi xuống đồng thời vang lên.

Gần phân nửa hoả mạch bị bổ đứt triệt để đoạn tuyệt, bất quá vẫn còn một phủ cuối cùng.

"Dừng tay…" Thẩm Lạc thấy Ngao Khâm giơ Hoàng Kim Việt lên lần nữa, lúc này quát lớn.

Nhưng mà, thời khắc này Ngao Khâm làm sao còn quan tâm đến, Hoàng Kim Việt Phủ trong tay đại phóng kim quang, bổ một phủ cuối cùng xuống hỏa mạch.

Trong tiếng nổ đùng đoàng, tất cả hỏa mạch bị đoạn tuyệt, liên tiếp từng đầu hoả mạch nguội lạnh.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ khe nứt yên tĩnh trở lại, ngay cả hỏa mạch bộc phát âm thanh "Ù ù", cũng trong thời khắc này dần dần im lặng.

Ngao Khâm lại không quan tâm, lúc này quay người bước đến trước đài sen, đưa tay bắt lấy Tổ Long Xích Mộc.

Thế nhưng, ngay khi bàn tay gã vừa tiến vào đài sen, đài sen đột nhiên bộc phát quang mang, một đoàn hỏa diễm xích hồng từ trên cánh sen tuôn trào, thiêu đốt cánh tay của Ngao Khâm đến mức huyết nhục tiêu tan.

"Ngu xuẩn!" Thẩm Lạc thấy thế, không khỏi mắng một tiếng.

Thẩm Lạc đã sớm nhìn thấu, đài sen này chính điểm mấu chốt hình thành Viêm Toại Hỏa Mạch nơi đây, hỏa mạch trên vách tường kia, không phải hoả mạch hội tụ, mà chính hoả mạch phát tán.

Cho nên khi đoạn tuyệt hỏa mạch, cũng không thể khiến đài sen mất đi lực lượng, ngược lại sẽ làm Viêm Toại Hỏa Mạch bên trên phát sinh dị biến…

"A…"

Thanh âm kêu thảm của Ngao Khâm truyền đến, mặc dù gã không biết sự tình đang phát sinh, nhưng vẫn liều mạng cứng rắn dùng bàn tay đã hoá thành bạch cốt nắm lấy Tổ Long Xích Mộc, mãnh liệt rút một cái, từ chính giữa đài sen rút Tổ Long Xích Mộc ra.

Tổ Long Xích Mộc bị rút ra, hỏa diễm trên đài sen cũng theo đó, tiếp tục đánh tới thân thể của Ngao Khâm.

Thẩm Lạc bên này cũng không nhàn rỗi, lăng không điểm chỉ hư không trước mặt, mười một thanh Thuần Dương phi kiếm bắn nhanh đến, Chu Tước và Kim Ô kiếm linh đồng thời hiển hiện, sải cánh xông vào bên trong đoàn hỏa diễm kia.

Ngao Khâm đang bị xích hỏa của đài sen làm phân tâm, căn bản không kịp ngăn cản, bị mười một thanh phi kiếm tuần tự trảm lên cánh tay của gã.

Cánh tay của Ngao Khâm chỉ còn bạch cốt, lại chịu Viêm Toại Hỏa Mạch thiêu đốt, nên bị kiếm quang ứng thanh chặt đứt, đôi Tổ Long Xích Mộc cũng lập tức huyền không rơi xuống.

Ngao Khâm chịu đựng đau nhức kịch liệt, tay kia chụp xuống bên dưới, bắt lấy một chiếc Tổ Long Xích Mộc, một chiếc khác lại bị Chu Tước kiếm linh nuốt mất, cực nhanh bay về phía Thẩm Lạc.

Hai chiếc Tổ Long Xích Mộc phân thành hai hướng trái phải, hỏa diễm trên đài sen cũng theo đó bay lên, sau khi dừng trên không trung, chập chờn một hồi mới phân thành hai phần đuổi theo.

Ngao Khâm xoay người trốn xa, gã đã thu Tổ Long Xích Mộc vào trong Nhẫn Trữ Vật, Thẩm Lạc cũng từ trên Thuần Dương phi kiếm lấy được Tổ Long Xích Mộc, đồng dạng thu vào.

Trong lúc nhất thời, hai đạo hỏa diễm huyền không, giống như đồng thời mất đi mục tiêu, sau một lúc xoay quanh, lại lần nữa hợp lại thành một, bay vào trong đài sen màu đỏ.

Màu sắc đài sen ảm đạm, nằm trên mặt đất không còn tản mát ba động nhiệt độ cực nóng.

"Nhanh, nhanh đoạt đài sen kia." Ngao Khâm lớn tiếng hô.

Ngao Chiến nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia ảm đạm, nhưng vẫn thi hành chỉ lệnh của Long Vương, xoay người xông tới, đưa tay bắt lấy đài sen đỏ sậm kia.

Nhưng gã vừa mới hành động, thì toàn bộ khe nứt đột nhiên chấn động kịch liệt, tầng tinh thạch trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến âm thanh "Tách tách" xuất hiện nhiều kẽ nứt, mà Viêm Toại Hỏa Mạch bên trên còn chưa nguội lạnh, vậy mà thuận theo kẽ nứt tinh thạch, tràn xuống bên dưới.

Ngao Chiến cắn răng, vậy mà không bận tâm Viêm Toại Hỏa Mạch sắp rơi xuống người mình, vẫn tự an ủi bản thân quên đi nguy hiểm mà cướp đoạt đài sen kia.

Chỉ tiếc, Thẩm Lạc lại nhanh hơn gã một bước.

Mười thanh Thuần Dương phi kiếm hình thành một cỗ kiệu, nâng đài sen lên, mười đầu Kim Ô kiếm linh vờn quanh bốn phía, kéo cỗ kiệu bay ngược trở về, trực tiếp đuổi theo Thẩm Lạc.

Bên kia, Thẩm Lạc vừa tận lực chạy trốn, vừa khai mở không gian Tiêu Dao Kính, thu chúng nó vào trong trúc lâu.

Phòng ngừa vạn nhất, hắn còn lưu mười thanh Thuần Dương phi kiếm lại trong trúc lâu, để Kim Ô kiếm linh thủ hộ bên cạnh đài sen.

Thẩm Lạc vượt qua bảo thuyền, nhìn thấy Triệu Phi Kích còn cùng tu sĩ Long Cung chém giết, bát túc hải yêu thì bảo hộ ấu đồng Thủy Thực Tộc, vừa đánh vừa lui.

Mà bên trên đỉnh đầu bọn họ, dung nham Viêm Toại Hỏa Mạch đang chảy xuôi xuống, thuận theo đạo đạo kẽ nứt bắt đầu chảy xuống dưới, những nơi khác cũng bị phá hoại, dung nham đang thẩm thấu xuống.

Thẩm Lạc lấy Huyết Phách Nguyên Phiên bảo hộ quanh người, một tay cầm bổng mạnh mẽ đánh tới, đánh bay từng tu sĩ Long Cung cản đường, tâm niệm cáo tri Triệu Phi Kích một tiếng, triệu hồi nó quay về Càn Khôn Đại.

Bát túc hải yêu và Chu Mãng Thất thấy Thẩm Lạc hùng hùng hổ hổ chạy tới, trong mắt chợt xuất hiện nét mừng rỡ.

"Đi mau, mau đi vào…" Thẩm Lạc lần nữa phất tay, quang môn Tiêu Dao Kính xuất hiện trước người.

Chu Mãng Thất không chút do dự, lập tức nhảy vào bên trong quang môn, cho dù chỉ một chút gã cũng không muốn ở lại nơi đây… Ở lại địa phương quỷ quái này.

Nhưng mà, bát túc hải yêu cùng ấu đồng Thủy Thực Tộc kia lại không nhúc nhích, gấp đến độ Thẩm Lạc phải gọi không ngừng: " Đi mau, tranh thủ thời gian rời khỏi nơi đây."

Hắn một bên hô hào, một bên nhấc ngón tay chỉ lên tầng tinh thạch bên trên.

Lúc này, bát túc hải yêu mới hiểu ý, vội vàng ôm ấu đồng Thủy Thực Tộc, chợt động thân hình lao thẳng đến kẽ nứt bên trên.

Thẩm Lạc sững sờ, mắt thấy nơi đó đã bị dung nham của Viêm Toại Hoả Mạch bao phủ, đang muốn ngăn cản, chợt nhớ một màn lúc trước bát túc hải yêu che chở mình, mới biết gã có thể chống đỡ dung nham hỏa mạch một hai.

Còn không đợi hắn thả lỏng tâm thần, một tiếng "Ầm" sụp đổ vang lên, tầng tinh thạch trên đỉnh đầu bọn họ rốt cuộc không thể chống đỡ thêm, toàn diện sụp đổ.

Từng khối đá to lớn bao phủ bởi dung nham của Viêm Toại Hỏa Mạch, giáng xuống bên dưới.

Hai người bát tú hải yêu một đường lao tới trước, cũng theo đó bị ngăn chặn, chỉ thấy một khối dung nham bao khỏa cự thạch sắp nện trúng bọn họ, thân ảnh Thẩm Lạc trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh.

Hắn đành phải thu hồi Tiêu Dao Kính, trường côn trong tay cực tốc huy động, thi triển Bát Thiên Loạn Bổng.

Thoáng chốc, vô số côn ảnh dày đặc bay múa như tuyết rơi, đồng loạt đánh tan nham thạch đang giáng xuống.

Cùng lúc đó, Ngao Khâm và Ngao Chiến cũng đã quay trở về nơi đây, hai người nhanh chóng điều động đám người Long Cung khống chế bảo thuyền, cũng bắt đầu chậm rãi bay lên không trung, bọn chúng muốn dựa vào bảo thuyền thoát thân.

"Giết bọn hắn, không thể để bọn hắn chạy thoát." Ngao Khâm cuồng hô.

Đám người trên bảo thuyền nghe vậy, đồng loạt thi triển thuật pháp, từng đạo thuật pháp quang mang lập tức bắn nhanh đến chỗ Thẩm Lạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận