Đại Mộng Chủ

Chương 1147: Gây chuyện

"A, đây là vì sao?" Thẩm Lạc nghe vậy, lặng lẽ hỏi.

Mục đích chuyến này của hai người bọn họ, chính là vì tìm kiếm Ngân Hạnh Thần Thụ, tự nhiên là muốn đi vào chỗ sâu Vân Mộng trạch.

"Bên ngoài Vân Mộng trạch trên cơ bản đã bị các tu sĩ tới đây tìm cơ duyên, săn tinh quái đạp bằng, không có nguy hiểm quá lớn . . . Nhưng nếu đi qua bụi cỏ lau phấn hồng, bên trong nguy hiểm trùng điệp, đi vào dễ dàng, đi ra khó khăn. Ở bên ngoài, còn có thể dựa vào Lộ Dẫn Đăng chỉ rõ phương hướng, còn vào bên trong cái đồ chơi này có linh hay không, phải xem vận khí." Tiểu nhị giải thích.

"Đa tạ nhắc nhở, chúng ta đã quyết định." Thẩm Lạc gật đầu gửi lời cảm ơn.

Không bao lâu, tiểu nhị mang tới cho bọn hắn Lộ Dẫn Đăng.

Thẩm Lạc xem xét, phát hiện là một chiếc giống với loại với đèn Khổng Minh, khác biệt chính là, phía dưới còn nối một cuộn tơ hồng thật dài.

Tiểu nhị chỉ cho hai người Thẩm Lạc cách sử dụng Lộ Dẫn Đăng, lại lấy từ hộp khoá trong quầy ra một khối mộc bài màu đen lớn chừng bàn tay.

Gã cầm ô mộc bài tới trước bồn cây nghênh khách tùng, quơ qua phía ngoài. Xiềng xích mỏng manh khóa lại Diệp Linh Tinh Mị kia, một đầu từ trong đất bùn bồn cây tự rút ra.

Tiểu nhị kéo xiềng xích một vòng tròn, bọc lại trên ngón trỏ Vu Man Nhi, dặn dò:

"Đừng nhìn những Tinh Mị nho nhỏ này không đáng chú ý, lực lượng của bọn chúng kỳ thật không nhỏ, nhất là tốc độ phi hành cực nhanh, đôi khi lại có thể ẩn thân. Cho nên, quý khách ngài nhất định không thể nới mở vòng tròn trên tay, nếu không nó có khả năng trong một cái chớp mắt bay đi không tìm lại được. Ra cửa tiệm nếu làm mất, tiểu điếm sẽ không chịu trách nhiệm."

"Biết rồi." Vu Man Nhi nhìn có vẻ cảm xúc không tốt, chỉ nhàn nhạt lên tiếng.

Thẩm Lạc giao tiền xong, dẫn Vu Man Nhi rời cửa hàng nhỏ Thiên Cơ thành này.

Hai người ra thành nhỏ, đi thẳng đến Vân Mộng trạch.

. . .

Ra khỏi thành bảy tám dặm, không khí dần dần trở nên ướt át, bốn phía tràn ngập một cỗ mùi nước tanh nhàn nhạt.

Hai người Thẩm Lạc nhịn không được nhíu nhíu mày, chỉ có Diệp Linh Tinh Mị đứng trên đầu vai Vu Man Nhi, lộ ra mấy phần náo động.

"Đừng gấp, một hồi đến Vân Mộng trạch sẽ thả ngươi về." Vu Man Nhi nhẹ nhàng vỗ vỗ nó.

Lúc này Diệp Linh Tinh Mị mới đè nén kích động, yên tĩnh trở lại.

Hai người đi nửa khắc đồng hồ, phía trước dần dần truyền đến thanh âm ồn ào, đưa mắt nhìn qua liền thấy bên bờ chiểu trạch bên ngoài Vân Mộng trạch, vậy mà tụ tập một đám người.

Trong những người này, không phải tất cả đều là Nhân tộc, cũng có không ít Yêu tộc.

Người Tiên tộc Thẩm Lạc lại không thấy, nhưng lại thấy mấy người Ma tộc.

Khác với đám Nhân tộc và Yêu tộc náo nhiệt gào to, người Ma tộc chỉ có hai ba tên tụ tập, nhìn dị thường điệu thấp.

"Vào Vân Mộng trạch tìm kiếm cảnh đẹp, tổ đội tu sĩ Nhân tộc còn thiếu một người, còn thiếu một người đây. . ."

"Đặc biệt bán Lộ Dẫn Đăng đây, bán Lộ Dẫn Đăng đây, tiến vào Vân Mộng trạch sẽ không còn chỗ để mua nha. . ."

"Tị Chướng Hoàn, Tị Chướng Hoàn, tránh được rắn, côn trùng, chuột, kiến, uế vụ chướng khí. . ."

. . .
Hai người Thẩm Lạc đi tới gần, liền nghe tiếng kêu la bốn phía không ngừng truyền đến.

Nghe giá cả, Thẩm Lạc có chút ngạc nhiên, chỉ cách xa bảy tám dặm đường, Lộ Dẫn Đăng lại bán đắt gấp đôi lúc ở cửa hàng Thiên Cơ thành kia.

Những Tị Chướng Hoàn kia xem xét liền biết phẩm cấp không vào đâu, nhiều nhất chỉ có thể coi là đồ vật phàm tục, có thể đuổi rắn trùng sẽ không sai, nhưng tránh được chướng khí hay không thì khó nói, thế mà cũng có thể bán được với cái giá không thể tưởng tượng.

"Vị cô nương này, nhìn nàng lẻ loi một mình, đi vào trong Vân Mộng trạch sẽ rất nguy hiểm, có muốn kết tổ đội cùng chúng ta hay không. Tại hạ bất tài, cũng có tu vi Xuất Khiếu kỳ, có thể bảo vệ cô nương không ngại." Lúc này, một thanh niên nam tử bộ dạng đoan chính, gõ quạt xếp trong tay, từ từ đi tới.

Gã rõ ràng nhìn ra Vu Man Nhi đi sau lưng Thẩm Lạc, nhưng vẫn không thèm để ý đến hắn, bắt chuyện với Vu Man Nhi.

Vu Man Nhi mặc dù theo bản năng lòng sinh chán ghét, nhưng vẫn lễ phép cự tuyệt nói: "Không cần, ta đã có đồng bạn, đa tạ ý tốt."

"Cô nương chớ nóng vội cự tuyệt nha, đi cùng những gia hỏa thô lỗ kia, còn không bằng đi theo ta. Bên ta mang đủ hộ vệ, còn có linh chu bảo thuyền, giường nằm trên thuyền vừa lớn lại vừa mềm." Mặt mũi Thanh niên nam tử tràn đầy ý cười càn rỡ, tới gần Vu Man Nhi một bước.

Thẩm Lạc hơi nhíu mày một chút, đang muốn giáo huấn gia hỏa đui mù này, bỗng nhiên thấy gã miệng mắt nghiêng lệch, một đầu ngã xuống bên cạnh.

Người xung quanh giật nảy mình, nhao nhao tránh ra.

Mấy tên tùy tùng đứng ở chỗ xa thấy thế, vội vàng chạy tới, vây quanh bọn hắn ở trung tâm.

"Thiếu gia. . ."

"Thiếu gia, ngài thế nào?"

Mấy người tranh thủ đỡ gã ngồi dậy, liên tục dò hỏi.

Thanh niên nam tử miệng mắt nghiêng lệch, tất nhiên là không thể nói rõ, chỉ có thể nâng lên một bàn tay, chỉ vào hai người Thẩm Lạc réo lên "Ô ô" không ngừng.

Trong đám tùy tùng, một tên lão giả râu ngắn nhìn về phía hai người Thẩm Lạc, ánh mắt thay đổi, tựa hồ đang cân nhắc điều gì.

Bất quá rất nhanh, lão quyết định, đi lên phía trước ôm quyền với hai người, nói: "Không biết thiếu gia nhà ta mạo phạm hai vị đạo hữu chỗ nào, Viên mỗ ở đây tạ lỗi, xin hai vị không nên so đo."

Trong lúc lão giả nói chuyện, khí tức trên thân lại thả ra.

Thẩm Lạc cảm ứng được, chính là Xuất Khiếu đỉnh phong, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Rõ ràng đã hạ thấp tư thái đến đây xin khoan dung, lại còn thả ra một chút tu vi, làm vậy giống như bảo toàn lớp vải lót, lại không ném đi mặt mũi.

Nhưng, Thẩm Lạc cũng không định cho lão mặt mũi.

Hắn ngăn Vu Man Nhi đang muốn nói chuyện, mở miệng nói: "Có ít người không quản được mắt chó và miệng chó của mình, phạm sai lầm, phải chịu phạt, muốn nhận thua, muốn nói xin lỗi, cũng phải tự mình đến, nào có chuyện người khác làm thay?"

Nghe lời ấy, thanh niên kia càng thêm kích động, đỏ mặt ngón tay chỉ hướng Thẩm Lạc, một bộ dạng muốn ăn sống nuốt tươi hắn.

Đám chó săn bên cạnh gã càng lòng đầy căm phẫn, hùng hùng hổ hổ với hai người Thẩm Lạc.

Sắc mặt lão giả râu ngắn kia cũng âm trầm xuống, lão cảm thấy mình đã rất cho đối phương mặt mũi, nhưng hai gia hỏa trước mắt xem xét niên kỷ không lớn này, lại hiển nhiên không biết trời cao đất rộng.

"Xin khuyên hai vị một câu, rời nhà đi ra ngoài, phải biết rõ tốt xấu." Lão giả râu ngắn trầm giọng nói.

"Man Nhi cô nương, chúng ta đi thôi." Thẩm Lạc không thèm để ý đối phương, muốn rời khỏi.

Thấy vậy, lão giả râu ngắn triệt để bị chọc giận.

"Ngươi muốn chết."

Lão quát lớn một tiếng, lúc này đưa ra một chưởng, bắt lấy bờ vai Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc lại không thèm tránh né, Hoàng Đình Kinh âm thầm vận chuyển, đầu vai bỗng nhiên lách qua, khiến bàn tay lão giả chộp vào không trung.

Còn không đợi lão tiếp tục truy kích, Thẩm Lạc bỗng nhiên khẽ quát một tiếng, Long Tượng lực bộc phát, đầu vai hắn hạ xuống bỗng nhiên nhấc lên, đánh tới cổ tay lão giả.

Chỉ nghe "Két" một tiếng vang giòn.

Cổ tay lão giả ứng thanh đứt gãy, lúc này kêu thảm một tiếng bay ngược ra sau, ngã bên cạnh thanh niên nam tử.

"Tu sĩ Đại Thừa . . ."

Một tay lão giả râu ngắn nắm lấy cổ tay đứt gãy, mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận